“Thiền sư. Lăng Vân Nặc quay trở lại, trong tay hắn mở ra một túi hương nhỏ hình đầu dê, dường như thường hay cầm vuốt ve, đã sờn cũ chẳng ít. Chu Anh trầm mặc, nhận lấy chiếc túi hương ấy. Minh ước hai mươi năm, có lẽ đây là lần gặp duy nhất giữa nàng và người kia trong hai thập kỷ tới, cũng có thể là biệt ly mãi mãi. Trong thành, tiếng pháo mừng không ngớt, ngày đêm vang dội, truyền khắp Vân Châu thành. Quần Thanh vốn đang tháo phát quan cho Lục Hoa Đình, cửa đột nhiên bị đập ầm ầm, nàng đành đặt lược gỗ xuống, vừa mở cửa đã thấy Tô Nhuận ôm một giỏ khoai sọ chen vào, nàng vội đẩy hắn ra: “Là mang cho Điện hạ Đan Dương phải không? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương