“Ngươi đừng tưởng hắn mạnh đến mức ấy! Chu Anh siết chặt tay hơn, tức giận quát, “Hắn cố cầm cự ngày đêm trên vọng lâu gảy đàn, chẳng qua chỉ là để công kích tâm trí ngươi — ngươi cứ như vậy mà bị hắn đánh bại sao?! Ánh mắt Lăng Vân Nặc mất tiêu cự, môi mấp máy, dường như đã bị thuyết phục, nhưng giọng đã yếu hẳn: “Đúng… đúng vậy, hắn đang đánh vào tâm ta… Đúng lúc này, một tiếng nổ lớn vang lên, một quả đạn lửa xé rách đỉnh lều, rơi xuống bên cạnh hai người. Lửa bốc lên ngùn ngụt, phản chiếu trong mắt Lăng Vân Nặc. Hai binh sĩ Nam Sở lao vào dập lửa, nhưng khi tấm nỉ bị kéo lên, vô số âm thanh xì xào từ bên ngoài tràn vào:“Cái gì thế kia? Sao lại rơi trúng lều chủ thượng?“Chắc là đá lửa do Bắc Thần ném qua!“Rõ ràng là sao sa đấy chứ… ta thấy nó từ trên trời rơi xuống mà! Lăng Vân Nặc như bị dọa sợ, quay ngoắt nhìn Chu Anh, trong mắt lộ vẻ đau khổ như sắp khóc, rồi vỡ vụn thành tuyệt vọng, lẩm bẩm: “Thiền sư… là thật sao? Trời giáng họa rồi… ta không muốn… y quán… sư phụ… sư phụ… Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương