Nửa tháng trôi qua trong chớp mắt.

Trời đất mênh mông, hoàng hôn như máu.

Thành lâu Kim Lăng Ấp cao sừng sững, trên gạch xanh loang lổ từng vết máu đen nâu đã khô cứng như gỉ sắt, lỗ châu mai cắm đầy đoạn tiễn gãy, thi thể la liệt khắp nơi đã bị một tầng băng mỏng bao phủ, máu thịt lẫn lộn chẳng phân biệt nổi.

Lục Hoa Đình đứng trên vọng lâu nhìn xuống, quân Huyền Giáp Nam Sở như đàn kiến đen trải kín đất, trong màn mù mây mờ ảo thấp thoáng cờ đỏ, tựa như xà độc thè lưỡi đe dọa.

Mây đen áp thành, thế gian không gì hơn thế.