Nàng quay lại án thư, cúi mắt, nhìn những dòng văn rối rắm khiến lòng quay cuồng, mà sóng gió trong lòng vẫn chưa lắng dịu. Nàng bắt đầu cảm thấy hoài nghi—mẫu thân nàng chỉ là một cung nữ trông y phục, chân đi không thuận, tay chẳng giỏi việc, thì rốt cuộc năm xưa đã làm gì, để đến nỗi khiến Phương Tiết phải dùng đến từ “công lao hiển hách để hình dung? Sắc mặt Quần Thanh trắng bệch, nhưng đôi mắt lại đen sâu như vực, tĩnh lặng suy tư đến lạnh người. Chợt như nghĩ tới điều gì, nàng đứng dậy, bưng lấy bát cháo trắng tiểu tỳ vừa mang tới, rồi lật tung các thư tập trên bàn. Bên trong có kẹp theo mấy bức thư của Úy Nhiên. Năm ấy, Lục Hoa Đình từng dặn nàng giữ lại thư tay của bằng hữu và mẫu thân, những bức thư này vẫn luôn nằm đó. Nàng rút từng bức thư ra, trải thành hàng ngang trên mặt bàn. Cầm lấy bút lông, chấm vào nước cháo, nàng nhẹ nhàng quét lên giấy. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương