“Có muốn ăn gì chăng? Ta sai người đi làm. Lục Hoa Đình ôm lấy nàng, Quần Thanh vốn đã gầy yếu, nay lại trải qua một trường tai kiếp, thân mình càng như phiêu phù trong gió, gần như tựa hẳn vào lòng hắn. Hắn lại càng thấy vừa lòng, càng ôm nàng chặt thêm đôi chút. Trán Quần Thanh rịn đầy mồ hôi lạnh, thân thể hầu như chẳng còn chút khí lực, tâm cảnh vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cơn hoảng loạn vừa rồi, bất giác buột miệng:“Tây Thị có một quán tên là Lăng Tâm Ký, chẳng rõ vì sao lúc nào cũng đông, hàng dài nối nhau… Ta chỉ từng mua giúp người khác, chính mình lại chưa từng nếm thử. Lục Hoa Đình khẽ “ừm một tiếng: “Chuyện nhỏ. Hắn buông một tay ra, lấy từ trong người ra một viên kim châu, búng thẳng ra cửa sổ. Kim châu vừa ra khỏi khung, đã bị Quyến Tố bên ngoài bắt gọn, chỉ dứt một câu “tuân lệnh, liền biến mất không thấy bóng, chỉ còn hoa cỏ ngoài cửa lay động theo gió. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương