Mấy tiếng cốc cốc gấp gáp gõ vào song cửa, lập tức thu hút sự chú ý của Quần Thanh. Nàng đẩy cửa sổ ra, bên ngoài là một khuôn mặt trắng hồng của tiểu nương tử, vừa thấy nàng liền vội vàng nói: “Lục nương, ta đã gửi cho ngươi bao nhiêu bức thư, vì sao chẳng thấy ngươi hồi âm? Ta phải trèo tường vào đây, đến nỗi trẹo cả chân! Quần Thanh nhận ra người trước mặt là con gái của Trung thư lệnh – Úy Nhiên. Mấy hôm trước nàng từng gây chuyện ầm ĩ ở yến tiệc, chính Úy Nhiên là người chủ động bước tới kéo tay nàng, hỏi đông hỏi tây, còn nói muốn kết giao. Nhưng lúc ấy, nàng bị Thời Ngọc Minh kéo đi, chưa kịp nói gì. “Thư gì? Ta nào có nhận được. Quần Thanh đáp. Trên mặt Úy Nhiên hiện lên vẻ nghi hoặc: “Ta đã đưa cho ca ca ngươi, có lần còn gặp phụ thân ngươi trước cổng, ông ấy bảo sẽ chuyển cho ngươi. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương