Ánh sáng ban mai chiếu qua cửa sổ.

Một bát thuốc vừa uống xong, khóe mắt Quần Thanh liếc thấy ánh mắt phức tạp của Nhược Thiền.

Nàng đặt bát xuống. Thực ra, bát thuốc đó là do nữ hộ vệ sắc lại, chỉ là Nhược Thiền không hay biết gì.

Nhược Thiền bước tới, giúp Quần Thanh thay quan phục. Sau lưng bất chợt vang lên tiếng khóc yếu ớt của Lý Chương, vú nuôi vội vàng dỗ dành. Quần Thanh chỉnh tay áo, lạnh nhạt hỏi:“Nhược Thiền, ngươi còn nhớ bà vú từng mưu sát thái tôn không? Ngươi vốn nhát gan, lúc đó sao dám lao vào mũi dao?

Nhược Thiền khựng lại một chút, khẽ sờ vết sẹo nơi cổ:“Khi ấy tên mật thám Nam Sở lộ rõ sát ý, rút dao chém tới… quá nhanh, nô tỳ không kịp phản ứng, chỉ nghĩ nếu thái tôn có chuyện gì, nô tỳ cũng khó tránh trách nhiệm.