Vào lúc hoàng hôn, Nhược Thiền thường tự mình trông bếp sắc thuốc. Chờ thuốc trong nồi sôi, nàng lấy muỗng nhỏ nếm thử một ngụm, sau đó múc ra bát, dùng khăn vải lót bên dưới, đặt lên khay gỗ. Trên đường đi, các tỳ nữ gặp Nhược Thiền đều khom người hành lễ. Ai ai cũng biết phu nhân rất quý mến nàng. Nhược Thiền bưng khay gỗ bước vào cửa, ánh mắt lại dừng nơi chiếc nôi gỗ mới xuất hiện trong phòng. Tà váy màu trúc thanh của Quần Thanh thấp thoáng trong tầm mắt, một bàn tay trắng muốt nhẹ nhàng đung đưa chiếc nôi. Nàng đang nhìn đứa bé trong nôi, vẻ mặt dịu dàng, trầm lặng. “Sao tỷ lại bế Thái tôn vào phòng? Nhược Thiền bước nhanh đến, thấy rõ trong nôi chính là Lý Chương – đứa bé vốn được nuôi trong phòng bên, do nàng chăm sóc. Vú nuôi đứng bên cạnh, mặt mày ấp úng, không dám mở lời. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương