Yến tiệc kết thúc, trời đã tối đến mức ngay cả ánh đèn cũng khó soi rõ lối về.

Được Lục Hoa Đình dìu bước, chân vừa dẫm xuống tuyết, Quần Thanh mới nhận ra bản thân tại yến tiệc đã uống không ít, đi trên đất bằng lại cứ như sóng nước trập trùng dưới chân.

Trước mắt hai ngọn đèn lay động, nàng đoán là do Quyến Tố cùng người hầu ra nghênh đón. Đầu choáng váng, nàng chỉ muốn nhanh chóng quay về phòng, nào ngờ một tiếng vỡ thanh thúy vang lên, tiếp theo là tiếng ồn ào hỗn loạn quanh mình, ai nấy đều kêu lên: “Cẩn thận!

Nàng đứng yên tại chỗ, cúi đầu nhìn xuống, thấy tà váy mình ngập trong nước.

“Mang chum nước ra ngay cửa làm gì? Rõ là cố ý hại người mà!