Trường An vào đông sớm hơn các nơi khác. Không biết vì sợ lạnh hay đói khát, tiểu thái tôn Lý Chương được nuôi trong Thái Cực điện cứ như bị nguyền rủa, chẳng phân biệt ngày đêm, há miệng khóc mãi không thôi. Lan Nguyệt và Nhược Thiền thay phiên đẩy nôi, nhưng thân thể đứa trẻ trong nôi lại ngày một hao gầy. Lan Nguyệt ngủ ngay bên cạnh, chẳng dám nhắm mắt, mỗi lần tỉnh giấc đều cảm thấy sinh mệnh của Lý Chương lại như rút ngắn đi một phần. “Sao uống bao nhiêu sữa cũng đều trớ ra cả? Nỗi sợ hãi quấn lấy nàng, Lan Nguyệt thấp giọng nói, “Không ai cho truyền ngự y đến xem sao? “Ngự y lần trước đã chẩn qua, nói trẻ sơ sinh nôn trớ vốn là chuyện thường, thái tôn không sao cả, chỉ là thể nhược. Hai vị cô nương cứ cẩn thận hầu hạ.Bầu không khí trong Thái Cực điện tựa như phủ một tầng tử khí, đám nội thị đứng hầu chẳng khác gì tượng gỗ người đất, vô số cặp mắt lạnh lùng dõi theo, chỉ quan sát chứ chẳng buồn động thủ. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương