Lục Hoa Đình nằm yên tĩnh lặng, vừa đặt mình xuống đã không còn tiếng động.

Quần Thanh thấy sắc mặt hắn không ổn, liền thò tay vào tay áo bắt mạch, một tay khác nhẹ nhàng chạm lên trán hắn — nóng như nước sôi, khiến nàng cả kinh, vội nhúng khăn vào nước rồi phủ lên trán hắn. Ám khí kia rõ ràng có tẩm độc, hắn gắng gượng được đến lúc này mới hôn mê, đã là cố sức.

Cách thoát thân, hắn đã nói rõ khi nãy. Nếu đã đề nghị chia đường mà đi, tất là bản thân hắn không thể tiếp tục được nữa.

Nhưng người này nay đã bất tỉnh nhân sự, nếu bỏ lại nơi này, sống chết liền không thể đoán định.

Quần Thanh trầm ngâm chốc lát.