Tháng Bảy trôi qua thật nhanh, thoắt cái đã bước vào tháng Tám.

Sau cuộc họp, mọi người quyết định bắt đầu làm món bánh gạo ngọt (giống như bánh rán ngọt từ gạo nếp). Hà Hoa góp vốn, Trương Thời Dã thì xoay xở mua bột gạo nếp, đường trắng, bột đậu và dầu đậu - mỗi người mỗi tháng chỉ mua được hai lạng, nên đành phải tìm trên chợ đen một ít, còn Hạ Uyển Ương thì cũng thêm vào một ít từ không gian của mình.

Không phải Hạ Uyển Ương tùy tiện mà là vì sau này khi kiếm được tiền, nhà họ Trương chia bảy phần, bản thân cô và Trương Thời Dã cũng có phần, vì chưa tách riêng.

Hàng ngày, khoảng 3 giờ sáng, Trương Thời Dã cùng hai anh trai đạp xe lên thị trấn. Hà Hoa và chị Tô mỗi ngày làm được khoảng 15 cân bánh, bán xong trong vòng hơn một giờ. Chi phí một cân bánh chỉ khoảng 3 hào, bán với giá 8 hào nên mỗi cân lãi được 5 hào, bán hết 15 cân là kiếm được 7 đồng 5 hào.

Đừng xem thường 7 đồng 5 hào này, 10 ngày đã được 75 đồng, một tháng là 225 đồng, một năm là 2,700 đồng, Hà Hoa và chị Tô được ba phần thì có 900 đồng, mõi người được 450 đồng.

Trước đây, ở nhà máy đồ hộp, lương của chị Tô chỉ có 28 đồng rưỡi một tháng, cả năm được 340 đồng, mà còn phải làm việc cả ngày, nhưng bây giờ làm 2 giờ là xong việc, còn thời gian lại thuộc về mình. Mọi người ai nấy đều hào hứng làm việc.

Chị Tô càng thấy biết ơn. Từ khi chuyển ra khỏi nhà anh chị mình, số tiền mang theo khi ly hôn chỉ còn hơn một trăm đồng. Trước khi có việc làm thêm này, chị vẫn luôn lo lắng, nay cũng thấy an lòng. Dù vốn bỏ ra ít, nhưng chị Tô lại chịu khó làm nhiều để cảm thấy thoải mái hơn, nên công việc chuẩn bị hầu hết đều do chị đảm nhiệm.

Hạ Uyển Ương hàng ngày ngoài giờ làm thì thường sang thăm nhà hàng xóm. Tối hôm đó, ăn xong bữa, Trương Thời Dã ra bếp rửa chén, còn cô lại muốn tìm gặp chị dâu hai là Viên Hồng.

Hiện đã là tháng Tám, miền Đông Bắc đến tháng Mười là bắt đầu lạnh, cô muốn tự tay đan một chiếc áo len cho Trương Thời Dã trong hai tháng tới. Nhưng vì chưa biết nhiều nên đành nhờ đến sự giúp đỡ của chị dâu khéo tay.

Trương Thời Dã chặn cô lại ở cửa, “Em đi đâu thế?

Hạ Uyển Ương chớp mắt nói: “Em đi gặp chị hai.

“Gặp chị hai làm gì? Trương Thời Dã hỏi tiếp.

Hạ Uyển Ương muốn tạo bất ngờ cho anh nên không thể nói, nghĩ mãi mới thốt ra được câu: “Em… đi chơi với chị hai~

Trương Thời Dã cười: “Chị hai bình thường ít nói, có gì mà vui? Em chơi với anh thì có phải hay hơn không?

Nói rồi, anh không để cô kịp phản ứng, nhấc bổng cô lên vai và bế thẳng về phòng. Lần trước, trong đêm tân hôn, anh đã làm quá, khiến cô vài ngày liền không cho anh chạm vào. Sau đó, đến kỳ cũng phải kiêng cữ thêm năm ngày. Mấy ngày nay, anh thấy như có lửa đốt trong lòng.

“Trương Thời Dã, anh làm gì đấy? Em có việc phải đi tìm chị hai! Hạ Uyển Ương vùng vẫy.

Trương Thời Dã vỗ nhẹ vào mông cô rồi đặt lên giường khi vào phòng, ánh mắt đầy vẻ tủi thân, “Uyển Uyển, có phải em không thích anh nữa nên không cho anh chạm vào? Anh biết là lúc cưới anh hơi quá, nhưng em phải hiểu cho anh chứ!

Nói xong, anh còn cố tình hít hít mũi, “Anh nhớ lại chuyện kiếp trước, em có biết cảm giác tìm lại được người mình đã mất như thế nào không? Anh muốn đi đâu cũng mang em theo bên mình, không muốn xa em dù chỉ một bước. Nghĩ đến việc em vất vả quay lại, lòng anh…

Hạ Uyển Ương vội ôm chặt lấy eo anh, “Không phải đâu, em rất thích anh, rất thích, em cũng không muốn xa anh. Là em sai, anh yêu à, em sẽ không ra ngoài nữa!

Trương Thời Dã vừa ôm lấy cô vừa mỉm cười mãn nguyện, “Vậy Uyển Uyển, mình vào không gian nhé? Mấy hôm trước ông già Cao mang giường đến mà anh chưa kiểm tra xem có chắc chắn không, lỡ mà không vững thì sao?

Giây tiếp theo, hai người cùng xuất hiện bên bờ suối.

Trên bãi cỏ xanh biếc là một chiếc giường gỗ nằm yên tĩnh như hòa vào thiên nhiên xung quanh, phủ lên trên là một tấm nệm dày, với ga trải và chăn mỏng màu xanh mà Hạ Uyển Ương đã chọn, màu sắc như bầu trời, khiến họ như đang nằm giữa không trung.

Trương Thời Dã còn cố ý làm vài ngăn tủ nhỏ trên đầu giường, bên trong chứa sẵn mấy thứ cần thiết. Anh không muốn có con sớm, hai người bên nhau không phải vui hơn sao?

Anh dụ dỗ: “Uyển Uyển, mình xuống suối chơi một lúc nhé?

Hạ Uyển Ương gật đầu, cô cũng đã lâu không vào đây ngâm mình, nhưng nghĩ đến việc phải cởi hết đồ trước mặt anh, dù biết sẽ không có ai khác, cô vẫn thấy mặt đỏ bừng.

“À… hay là anh xuống trước đi, em đi vào nhà lấy ít đồ. Lần trước kiểm tra đồ đạc, cô thấy Trương Thời Dã còn chuẩn bị cho mình một bộ đồ bơi từ kiếp trước. Mặc dù thời nay chưa hợp nhưng vì cả hai đều có ký ức từ thập niên 90, mặc lên cũng không có gì.

Không chờ anh đáp lại, cô đã nhanh chân chạy vào biệt thự. Trương Thời Dã chỉ biết chặc lưỡi, tiểu nha đầu ngày càng khó dụ rồi!

Chẳng mấy chốc, Hạ Uyển Ương đã bước ra, khoác trên người chiếc khăn tắm trắng, chậm rãi đi từng bước nhỏ. Mái tóc cô búi gọn lên bằng một cây trâm, để lộ làn da trắng như sữa.

Trương Thời Dã nhìn đến đờ người, lắp bắp hỏi: “Em... em vừa làm gì đấy?”

Khoảnh khắc Hạ Uyển Ương mở khăn tắm ra, suýt nữa anh đã chảy máu mũi.

Cô mặc một bộ đồ bơi hai mảnh tinh tế. Áo được thiết kế khéo léo, bao phủ vừa đủ bộ ngực đầy đặn của cô, khiến người ta không thể không muốn ngắm nhìn. Phần dưới là một chiếc quần ngắn, làm nổi bật đôi chân dài, làn da trắng mịn và đường cong gợi cảm của cô. Da cô mịn màng như ngọc, toát lên một ánh sáng dịu dàng.

Thân hình cô cân đối với vòng eo thon gọn, đôi hông tròn đầy, chân dài khỏe khoắn. Gương mặt bầu bĩnh đáng yêu của cô kết hợp hoàn hảo giữa vẻ ngây thơ và quyến rũ.

Trương Thời Dã bước ra khỏi nước, chẳng mặc gì, thân hình cao lớn, vai rộng eo thon, ngực rắn chắc hiện rõ từng thớ cơ. Nhìn anh mạnh mẽ, sẵn sàng, ánh mắt lấp lánh như dã thú.

Hạ Uyển Ương lấy tay che mắt, hét lên: “A— Trương Thời Dã, anh là đồ lưu manh!

Trương Thời Dã cười: “Vợ à, anh là chồng em, sao có thể gọi là lưu manh được? Anh đếm đến ba, em qua đây nhanh nào!

Hạ Uyển Ương hé mắt qua kẽ tay, chun môi rồi từ từ đi đến bên anh.

Trương Thời Dã ôm cô lên rồi đặt xuống giường. Chỉ trong thoáng chốc, bộ đồ bơi của cô đã bị anh xé rách. Nụ hôn của anh mãnh liệt và trực tiếp, chỉ vài động tác đã làm mọi giác quan của Hạ Uyển Ương tan chảy.

Khi nhận thấy đã đến lúc, anh vén lọn tóc cô gọn sau tai, tiếp tục hôn từ trán, mắt, gò má, mũi, xuống đôi môi, cuối cùng là chiếc cổ thon dài.

Hạ Uyển Ương ngửa đầu, tay bám chặt vai anh, đôi mắt ngấn lệ. Nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của cô, Trương Thời Dã không thể kiềm chế nổi, mồ hôi chảy từng giọt. Anh nghiến răng nói: “Vợ ơi, anh yêu em lắm!”

Và rồi, đêm ấy ngập tràn đam mê…