Nghe xong, Trương Thời Dã ôm chặt lấy Hạ Uyển Ương, giờ anh mới hiểu ra rằng tất cả đau khổ kiếp trước của cả hai đều do những hiểu lầm và mưu mô mà nên. “Khi tỉnh lại, em thấy mình đã quay về trước thời điểm xuống nông thôn mười ngày. Lần này, em tự nguyện đi vì nhất định phải gặp được anh, để không còn tiếc nuối. Nói đến đây, Hạ Uyển Ương đã nghẹn ngào khóc không thành tiếng. Trương Thời Dã cố kìm nén cảm xúc, giọng khàn đặc: “Vợ ơi, đừng khóc nữa. Kiếp trước đã qua rồi, chúng ta còn cả đời này. Lý Văn Trác và Phương Chiêu Đệ đã bị trừng phạt, kiếp trước bị anh xử lý, kiếp này thì bị rắn độc cắn chết. Vậy là họ đã phải trả giá! Cuối cùng, dưới những lời dỗ dành của Trương Thời Dã, Hạ Uyển Ương dần chìm vào giấc ngủ. Sau khi đắp chăn cho cô xong, anh lặng lẽ ra ngoài sân, lấy điếu thuốc đã cai từ lâu ra hút. Sáng hôm sau, Trương Thời Dã và Hạ Uyển Ương cùng nhau đi làm lại sau ba ngày nghỉ. Buổi sáng, Hạ Uyển Ương lấy từ trong không gian ra một bữa sáng gồm trứng gà luộc, cháo kê, bánh bao lớn và một đĩa dưa muối. Ăn xong, Hạ Uyển Ương đạp xe tới kho. Từ xa, cô đã thấy Hứa Kiều Kiều tiến lại gần. Nhìn đôi bàn tay chai sạn của mình rồi nhìn tay Hạ Uyển Ương mượt mà, Hứa Kiều Kiều tự cười nhạt. Thời gian qua, cô ta tránh mặt Hạ Uyển Ương, cũng không muốn đụng mặt khi cô nổi tiếng. Đến cả khi bố mẹ cô đến, Hứa Kiều Kiều cũng lảng đi. “Hạ Uyển Ương, chúc mừng nhé. cô cứ chọn mãi, cuối cùng lại lấy một tên tệ nhất. Đời này chắc phải ở lại nơi quê mùa này rồi. Hứa Kiều Kiều mỉa mai. Hạ Uyển Ương chẳng buồn đáp lại: “Tôi lấy ai thì liên quan gì đến cô? Muốn chọn thì cô cũng đâu có cơ hội nữa. Cô nhìn lại bản thân xem, bây giờ ai còn nhận ra cô là gái thành phố? Cô khinh cái nơi này, thế mà giờ không phải cũng bám vào đây mà sống đó sao? Hứa Kiều Kiều tức đến run lên. Không phải cô cãi không lại, mà vì lời Hạ Uyển Ương nói đúng sự thật. Gia đình xảy ra chuyện, tiền mang theo chẳng còn bao nhiêu, không ra đồng thì đói, còn nắng làm cô sạm da, tóc ngày càng khô xơ vì thiếu dinh dưỡng. Sau khi Hứa Kiều Kiều đi, Lâm Phi Phi và Tiết Tinh Nhiễm cười hí hửng kéo lại gần: “Uyển Uyển, nghe nói Lý Tĩnh bị bắt rồi phải không? Hạ Uyển Ương nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: “Đừng đồn thổi lung tung nhé, việc này rất nghiêm trọng, cấp trên không cho phép đồn đại. Dù không được đồn ra ngoài, ai cũng biết rõ sự tình, không ai cảm thấy thương hại cho nhà Tiền Quế Lan, bởi họ sống cùng một đội sản xuất bao lâu nay, mọi người đều biết nhau là người thế nào. Phân phát xong dụng cụ, Hạ Uyển Ương đạp xe đến nhà Hà Hoa. Thấy cô đến, chị Tô đang tưới rau vui vẻ mời cô vào. Hà Hoa đang làm việc thì dừng lại, cười nắm tay Hạ Uyển Ương: “Chị cũng muốn đến thăm em lắm, nhưng lại sợ em bận bịu chuyện tân hôn. Hạ Uyển Ương ngượng ngùng nháy mắt: “Em đến là có việc nghiêm túc mà chị, đừng trêu em nữa. Em muốn hỏi xem hai chị thế nào rồi? Ở đây sống tốt không? Chị Tô đáp: “Mọi thứ đều ổn. chị với Hà Hoa còn chút tiền tiết kiệm, nên sinh hoạt thoải mái. Trương Thời Kinh thỉnh thoảng cũng mang rau qua. Chờ đến khi vườn rau này cho thu hoạch, bọn chị chẳng cần chi tiêu gì nhiều. Cuối năm còn được mua gạo giá rẻ theo suất đội sản xuất nữa, nên em đừng lo. Hạ Uyển Ương gật đầu: “Nhưng chị Hà Hoa, chị Tô, cứ thế này cũng không phải cách lâu dài. Em nghĩ ra một công việc, không biết hai chị có làm được không? Chị Tô, ít tiền tiết kiệm hơn, nghe thế mắt sáng lên, hỏi ngay: “Việc gì vậy? “Làm đồ ăn vặt! Nhà em có đường ra chợ đen để bán, tích tiểu thành đại, ít nhất cũng có chút tiền tiết kiệm. Chị Tô lập tức hỏi: “Là món gì? Hạ Uyển Ương đếm ngón tay: “Nhiều lắm, như kẹo đường nếp, bánh ngọt, kẹo lạc đều làm được. Em không rành, nhưng mẹ chồng em làm rất ngon, tiệc cưới hôm đó là mẹ chồng tự làm hết. Em sẽ bảo mẹ dạy hai chị! Hà Hoa hơi do dự: “Chuyện làm không thành vấn đề, nhưng bán ở đâu? Ở cửa hàng cung tiêu thì lời ít, còn bán ở chợ đen cũng khá nguy hiểm, đúng không? Hạ Uyển Ương cười thầm. Nếu không bán, thì không biết đến bao giờ anh ba của chồng mới có thể thân thiết hơn với chị Hà Hoa. Nếu lấy lý do học hỏi, chẳng phải ngày nào cũng có thể gặp nhau sao! “Chợ đen cũng không đáng sợ như vậy đâu. Chồng em có anh cả và anh ba cùng làm nữa mà, đông người thì an toàn hơn. Hà Hoa suy nghĩ rồi đáp: “Để bọn chị xem xét thêm nhé. Sau đó, Hạ Uyển Ương lại đến nhà mẹ chồng, gọi lớn: “Mẹ ơi, mẹ có ở nhà không? Bà Kiều ôm đứa cháu thứ ba bước ra, cười đùa: “Cô con dâu nhà nào mà gọi mẹ ngọt thế này? Hạ Uyển Ương phụng phịu: “Mẹ lại trêu con rồi! “Thôi nào, vào đi, ngoài trời nắng lắm. Vào nhà, Bà Kiều để đứa cháu ngồi trên giường, thở dài: “Chị mà con nhắc đấy, cứ nhạt nhẽo với anh ba con, mà anh ba lại đâm đầu thương nhớ. Đáng lẽ phải đi xem mắt thì lại không chịu. Mẹ thì không đi làm mà ở nhà trông cháu, lo con bé bị say nắng. Chẳng biết chuyện này bao giờ mới xong! Hạ Uyển Ương mắt sáng lên: “Mẹ, con đến là vì chuyện này. Hai chị ấy mới đến sống ở đây chưa quen việc đồng áng. Để họ mãi thế cũng không ổn nên con bảo hai chị học làm đồ ăn vặt. Con nghe nói bánh cưới hôm trước là mẹ làm, vậy mẹ dạy họ được không? Xong có thể bán, anh ba sẽ có lý do qua lại giúp họ nhiều hơn mà! Bà Kiều thấy đề nghị của Hạ Uyển Ương cũng hợp lý, nhưng nghĩ đến việc bán hàng thì bà lại lo lắng, mồ hôi lạnh toát ra. Hơn hai năm trước, Trương Thời Dã từng suýt bị bắt, khiến bà sợ đến nỗi gần như thấy ông bà tổ tiên gọi mình. “Uyển Uyển, làm đồ ăn thì không khó, nhưng bán ra ngoài có chút nguy hiểm đó. Hạ Uyển Ương mỉm cười an ủi: “Mẹ ơi, nguy hiểm thì cũng có chút, nhưng mẹ quên là con có người bảo kê à? Với lại, mình đâu phải bán vàng bạc gì, chỉ là ít đồ ăn vặt thôi, nếu có bị bắt cũng không nghiêm trọng đâu. Mà cũng đâu chắc mình sẽ xui đến nỗi bị tóm đâu mẹ! Nghe thế, bà Kiều hơi xiêu lòng. “Thôi được, chỉ cần hai cô ấy đồng ý thì mẹ sẽ dạy. Họ sẽ làm ở nhà, rồi anh ba và thằng tư mang đi bán. Còn chuyện chia tiền thế nào thì mình bàn sau. Một tuần sau, mọi việc đã được quyết định. Bà Kiều sẽ dạy Hà Hoa và chị Tô cách làm đồ ăn vặt. Hà Hoa và chị Tô lo việc làm đồ ở nhà, còn Trương Thời Phong và Trương Thời Kinh sẽ mang ra thị trấn bán. Ban đầu, Trương Thời Dã sẽ đi cùng để hướng dẫn họ trong vài ngày, sau đó sẽ để họ tự làm. Sau khi trừ đi vốn, tiền lãi được chia theo tỉ lệ 7 phần cho anh em nhà Trương và 3 phần cho Hà Hoa và chị Tô. Hà Hoa hiểu rõ đây là cách gia đình Trương cố ý tạo điều kiện để giúp đỡ hai chị em cô. Nếu gia đình Trương tự làm lấy thì đã có cả kỹ thuật và đường dây rồi, đâu cần phải dạy họ làm gì. Hà Hoa không phải người không biết điều, trong lòng cũng luôn có chút tình cảm dành cho Trương Thời Kinh. Trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, cô đã suy nghĩ thông suốt hơn, và giờ cô không còn e ngại hay xấu hổ khi ở bên cạnh anh nữa.