Trương Hòa Bình gọi thêm hai người đàn ông khỏe mạnh đứng phía sau Lý Tĩnh, nhẹ nhàng khuyên, “Lý Tĩnh, ba người họ đã bị trừng phạt rồi, cô bỏ dao xuống trước đi, cầm vậy mỏi tay lắm. Nhân lúc Lý Tĩnh ngẩn ra, một người đàn ông mạnh khỏe liền đá cô ngã, khiến con dao văng ra xa. “Á! Lý Tĩnh định lao đến nhặt dao nhưng Trương Hòa Bình đã đá nó ra xa hơn. “Trói cô ta lại! Trương Hòa Bình tức giận ra lệnh. “Tại sao lại bắt tôi? Tôi là nạn nhân. Ba người họ cùng nhau đánh tôi, chẳng lẽ tôi không được chống trả? Lý Tĩnh vùng vẫy, hét lớn. Trương Hòa Bình nghiêm giọng: “Cô chống trả mà đến mức chặt cả cổ người ta gần lìa sao? Lý Tĩnh nhìn vào Hạ Uyển Ương trong vòng tay Trương Thời Dã với ánh mắt đầy uất hận, “Bây giờ chắc cô thỏa mãn lắm phải không? Ngoài Lý Tiểu Phượng, khu tập thể chỉ có ba người chúng ta xuất giá. Cô có biết không? Đêm nào Tống Trường Hà cũng gọi tên cô trong giấc ngủ. Hắn chẳng ra gì, nhưng tôi từng muốn sống yên ổn bên hắn. Nhưng hắn chỉ đối xử với tôi bằng đòn roi và sự sỉ nhục. Nếu cô là người gả vào đây, nhà họ Tống chắc chắn sẽ cung phụng cô. Đã có lúc tôi nghĩ hay là bắt cóc cô về cho hắn, để mình có thể thoát khỏi cảnh khổ này. Ha ha ha! Trương Thời Dã an ủi Hạ Uyển Ương, rồi quay lại bên Lý Tĩnh, tức giận đá cô một cú: “May là cô chưa làm gì được. Nếu không, tôi sẽ khiến cô chết còn thê thảm gấp trăm lần Tống Trường Hà! Trương Hòa Bình quát: “Trương Thời Dã, con làm gì đấy? Mau dừng lại! Hạ Uyển Ương cũng cất tiếng: “Trương Thời Dã, em sợ lắm, mau lại đây! Nghe tiếng của Hạ Uyển Ương, Trương Thời Dã nhanh chóng quay lại, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ, có anh đây, không ai có thể làm hại em đâu. Một lát nữa chúng ta sẽ về nhà. Nửa tiếng sau, lãnh đạo của công xã và văn phòng thanh niên tri thức đến hiện trường. Chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng, ai nấy đều tái mặt, thậm chí có người còn nôn mửa. Cảnh sát không chút do dự đưa Lý Tĩnh lên xe. Khi cảnh sát đến, Trương Thời Dã lập tức đưa Hạ Uyển Ương về nhà. Nhìn thấy cô bị dọa sợ đến mức này, trong lòng anh dâng lên một cơn giận khó tả, chỉ muốn quay lại và cho Lý Tĩnh vài cú nữa. Anh đưa cô vào phòng ngủ, định bước ra ngoài thì Hạ Uyển Ương gọi: “Anh đi đâu đấy? Trương Thời Dã thở dài, vẻ mặt đầy uất ức: “Em vẫn chưa tha thứ cho anh, nên anh sẽ ngủ ở phòng bên. “Không được, anh phải ngủ ở đây. Em vẫn còn sợ. Trương Thời Dã mỉm cười, khẽ nhướng mày: “Được thôi! Nằm bên nhau trong chăn ấm, Hạ Uyển Ương nghiêm túc dặn dò: “Ngủ nghiêm chỉnh nhé, không được làm gì cả. Trương Thời Dã cố nén lại cảm xúc dâng trào trong lòng, gật đầu: “Được, hay là chúng ta trò chuyện một chút? “Trò chuyện về gì? Anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô, thì thầm: “Anh kể em nghe về kiếp trước của anh sau khi em rời đi nhé! Hạ Uyển Ương xoay người dựa vào lòng anh, Trương Thời Dã tiếp tục kể: “Kiếp trước khi em về thôn, anh đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cứ mỗi lần em lén nhìn anh, anh đều cảm thấy rất hạnh phúc. Anh còn nói điều đó với mẹ, nhưng mẹ lại phản đối, bảo rằng anh không xứng với em. Tức giận, anh bỏ lên thành phố, bắt đầu làm việc từ việc canh giữ, bảo vệ, tự nhủ nhất định phải thành công để quay lại rước em. “Về sau, một người đàn anh thấy anh cao to, khỏe mạnh, đã nâng đỡ anh, cho anh đi Nam về Bắc vận chuyển hàng hóa. Mỗi chuyến đi đều lợi nhuận rất lớn, nên anh nảy ra ý định tự lập. Anh ấy đồng ý cho anh mang hàng năm lần nữa, rồi sẽ thả anh tự do. “Nhưng rồi anh ấy không giữ lời, không cho anh rời đi. Khi nhớ em đến mức không ngủ được, anh tìm cách trốn về thôn để thăm em. Vừa về đến nơi, anh nghe nói em đã ngã xuống sông, được Lý Văn Trác cứu, và tin đồn không hay về em lan khắp thôn. Anh muốn nói với em rằng, anh không sợ điều tiếng, anh muốn cưới em. Khi anh quyết định đi tìm em, lại bị đàn anh phát hiện và kéo đi, nhốt lại. “Ban đầu họ đánh đập anh mỗi ngày, không cho ăn uống đầy đủ. Nhưng trong một lần canh phòng lỏng lẻo, anh đánh ngã người canh giữ rồi trốn thoát. Nhưng khi trở về, anh lại tận mắt thấy em cùng Lý Văn Trác rời đi. Kể đến đây, Trương Thời Dã siết chặt nắm tay, giọng nói run rẩy: “Anh hận lắm, nếu không bị kéo đi, có lẽ chúng ta vẫn còn cơ hội. Nhưng anh không từ bỏ. Anh biết nhà em ở Thượng Hải, nên sau đó quay lại thị trấn và làm ăn, cố gắng kiếm tiền để tìm em. Đến năm 1980, anh đã tích góp được mười vạn, lên Thượng Hải tìm em, vừa làm việc vừa hỏi thăm tung tích của em. “Nhưng đến mãi năm 1995, trong một lần uống rượu, một viên chức kể lại có một người phụ nữ khỏe mạnh bị nhốt trong bệnh viện tâm thần suốt tám năm. Anh có linh cảm đó chính là em. Vào đêm giao thừa năm đó, anh đã tìm thấy em. Hạ Uyển Ương khẽ thở dài, lau giọt nước mắt trên mặt: “Kiếp trước em cũng yêu anh từ cái nhìn đầu tiên. Anh cao lớn, vạm vỡ, mỗi lần nhìn em lại mỉm cười ấm áp. Lúc ấy em thầm nghĩ, sao có người hợp ý mình đến vậy chứ? Trương Thời Dã hôn lên má cô, dịu dàng nói: “Anh cũng vậy, trong mắt anh, em là người đẹp nhất. Hạ Uyển Ương tiếp tục kể: “Nhưng nhan sắc lại là tội. Kiếp trước em không tự nguyện đi xuống nông thôn, em còn hiểu lầm bố mẹ đẩy em đi để tránh phiền phức. Em luôn sống trong oán trách và buồn bã, khiến Lý Văn Trác và Phương Chiêu Đệ có cơ hội tiếp cận. “Phương Chiêu Đệ biết em thích anh, nhưng lại bảo anh đã có hôn ước, khuyên em từ bỏ. Thế là ngày qua ngày, em sống trong sự giận hờn, thất vọng với bố mẹ và tiếc nuối về anh. “Một hôm, cô ta hẹn em ra bờ sông nói chuyện, bảo là muốn đi vệ sinh nên để em lại. Trong lúc em không đề phòng thì có người đẩy em xuống nước. Lý Văn Trác khi đó lại cứu em, đám đông kéo đến, và từ đó tiếng xấu bủa vây em. “Sau đó, Lý Văn Trác bắt đầu chiều chuộng, lấy lòng em. Phương Chiêu Đệ thì bảo với em rằng chọn một người đàn ông tử tế còn hơn là làm kẻ phá hoại, rồi còn nói anh đã đi giúp đỡ hôn thê của anh ở thôn khác. Trong lúc giận dữ, em đã đồng ý cưới Lý Văn Trác. “Khi biết chuyện, bố mẹ đã đưa em về thành phố. Lý Văn Trác lấy cớ đi cùng và quỳ gối trước cửa nhà em suốt ba ngày ba đêm, thậm chí tự làm mình bị thương để khiến em cảm động. Và thế là em đã chấp nhận cưới anh ta. “Sau khi cưới, gia đình em cũng sắp xếp cho anh ta một công việc. Nhưng khi sự nghiệp của anh ta dần ổn định, anh ta bắt đầu kiểm soát em. Để phòng bất trắc, trước khi cưới, em đã thỏa thuận với anh ta rằng chỉ có danh phận chứ không có quan hệ thực sự. Ban đầu anh ta đồng ý, nhưng về sau lại quay lưng với em. “Chuyện này khiến bố mẹ rất thất vọng về em. Sau đó, kẻ thù của bố em lợi dụng cơ hội tố cáo bố em tham ô, cuối cùng bố em bị mất chức. Lý Văn Trác bí mật đầu độc bố em suốt mười năm trời, khiến ông qua đời. Mẹ em chịu không nổi cũng đi theo ông. Hai anh trai em bị điều chuyển khỏi Thượng Hải. Ban đầu, Lý Văn Trác chỉ nhốt em trong nhà, nhưng sau khi nghe Phương Chiêu Đệ xúi giục, anh ta đã đưa em vào viện tâm thần. Em sống như cái bóng trong viện cho đến đêm giao thừa năm 1995. Hạ Uyển Ương kể tiếp: “Bọn họ ép em viết thư cho anh trai, nói rằng như vậy sẽ chiếm được tài sản của gia đình em. Sau khi biết rõ mọi chuyện, em đã không còn muốn sống nữa. Trước khi anh đến tìm em, em đã uống một nắm thuốc. Còn sau đó ra sao thì anh cũng biết rồi.