Sau hơn một giờ, Hạ Uyển Ương mệt đến nỗi không còn sức nâng tay lên. Trương Thời Dã bế cô lên, đôi chân mảnh mai của cô quấn quanh eo anh, anh dùng hai tay đỡ lấy thân hình mềm mại của cô. Cơ thể trắng ngần của Hạ Uyển Ương cọ sát vào anh, khiến nhịp thở của Trương Thời Dã càng thêm gấp gáp. “Bảo bối, nếu không muốn ngất nữa thì ngoan ngoãn một chút được không? Cứ cọ vào anh như thế, anh sẽ không nể nang em đâu! Hạ Uyển Ương khẽ rên lên, “Anh bế em ra con suối nhỏ ngoài biệt thự đi, nước suối ở đó có tác dụng kỳ diệu, rửa xong em sẽ hết đau. Trương Thời Dã nhướng mày, “Thật sao? Hạ Uyển Ương gối cằm lên vai anh, lười biếng đáp, “Tin thì tin, không tin thì thôi. Trương Thời Dã khẽ hất nhẹ cô lên, “Vợ nói mà không tin thì tin ai đây? Đi nào, để chồng đưa vợ đi tắm, rồi anh sẽ chăm sóc em thật tốt! Hạ Uyển Ương cười khúc khích, nghĩ thầm, Hừ, lát nữa xem anh có sợ không nhé. Hai người đến bên suối, đây là lần đầu tiên Hạ Uyển Ương không mặc gì ngoài trời, dù xung quanh chỉ có hai người nhưng cô vẫn cảm thấy hơi xấu hổ. “Uyển Uyển, làm sao em có được chỗ này? Hạ Uyển Ương ngước lên, ôm lấy cổ anh, “Anh còn nhớ trước khi an táng em, anh đã đặt một miếng ngọc bội trên cổ em không? Trương Thời Dã gật đầu, “Nhớ chứ. Năm 1985, sau khi mẹ anh qua đời, bà đã để lại cho ba anh chuyển cho anh và dặn anh tặng nó cho em nếu tìm thấy em. Đây là bảo vật truyền đời của gia tộc. Hạ Uyển Ương mở to mắt ngạc nhiên, “Năm 1985 sao? “Ừ, đó là do Lưu Phương gây ra. Cô ta cãi nhau với mẹ anh rồi vô tình đẩy bà, bà đập đầu vào bếp và mất quá nhiều máu. Khi đó anh đang làm ăn xa, vừa làm vừa tìm kiếm em nên không thể về kịp. Lúc anh về đến nơi thì mẹ đã đi rồi, anh cả cũng vì đánh chết Lưu Phương mà bị bắt và lãnh án hai mươi năm. Mắt Hạ Uyển Ương đỏ hoe, “Chuyện đó thật sự xảy ra sao? Nơi này chính là bên trong ngọc bội đó. Em mất rồi liền mang theo nó quay về trước khi đi lên vùng nông thôn mười ngày. Trong một lần vô tình làm ngón tay chảy máu, em để lại giọt máu lên ngọc bội và bất ngờ bị đưa vào đây, lúc vào trong đã thấy biệt thự và xe của anh rồi. Trương Thời Dã vừa bế Hạ Uyển Ương bước xuống suối vừa nói: “Đó là chuyện của kiếp trước. Kiếp này Lưu Phương đã sớm ly hôn với anh cả nên mẹ và anh ấy sẽ không gặp phải chuyện như trước nữa. Chúng ta rồi sẽ có cuộc sống tốt đẹp! Hạ Uyển Ương hốt hoảng, trượt xuống khỏi anh và chạy về phía thượng nguồn, nghiêm nghị cảnh báo, “Anh không được lại đây, chỉ được ngâm người ở đó thôi. Nếu không nghe lời thì đừng mong đến gần em hôm nay. Trương Thời Dã lập tức thu chân lại, ngồi yên một chỗ, chưa đầy chốc lát, một lớp dầu đen từ người anh thải ra ngoài khiến anh suýt nữa buồn nôn. “Vợ ơi, cái gì đây? Hạ Uyển Ương cười vang, “Là chất bẩn trong người anh đấy, cứ tắm tiếp rồi sẽ biết. Cô còn chu đáo ném cho anh một chiếc khăn. Ngâm mình suốt nửa tiếng, Trương Thời Dã cảm thấy sảng khoái vô cùng, mọi mệt mỏi và vết thương nhỏ tích tụ trong người đều biến mất, cả lớp chai trên tay cũng bong ra. Trương Thời Dã kinh ngạc, “Bảo bối, con suối này ở đâu mà thần kỳ thế? Hạ Uyển Ương bĩu môi, “Em cũng không rõ, lúc vào trong lần đầu đã thấy nó ở đây rồi. Sau khi ngâm mình, những dấu vết trên người Hạ Uyển Ương đều biến mất, làn da trắng ngần khiến máu trong người Trương Thời Dã như sôi sục, anh cảm thấy tràn đầy năng lượng, chỉ muốn thêm vài vòng nữa. Trương Thời Dã lấy khăn quấn quanh người và bước về biệt thự. Hạ Uyển Ương nhướng mày, Bỏ mình ở đây sao? Ba phút sau, cô thấy Trương Thời Dã ôm theo đống chăn gối quay lại, mặt đầy vẻ tinh quái, “Anh mang chăn ra đây làm gì? Trương Thời Dã nở nụ cười nịnh nọt, “Chỗ tốt thế này không thể phí phạm được. Mai anh sẽ nhờ bác Cao làm một cái giường đặt ở đây, hôm nay chúng ta cứ tạm thế đã nhé. Hạ Uyển Ương giật mình, lui lại, “Này, anh định làm gì đấy? Em muốn ra ngoài, nếu anh còn thế này em sẽ để anh ở lại đây! Trương Thời Dã bế bổng cô lên, “Cái gì mà ‘này’? Phải gọi là ông xã. Dù bây giờ chưa thịnh hành cách gọi này nhưng lúc chỉ có hai chúng ta em phải gọi anh như vậy. Không nghe lời anh sẽ trị em đấy! Hạ Uyển Ương siết nắm tay nhỏ, nắm tay đấm vào vai anh, “Anh dám làm gì, em sẽ đánh anh! Trương Thời Dã cười, “Sao? Đang lo ông xã mệt nên muốn giúp anh thư giãn trước chứ gì? Yên tâm, chồng em khỏe sẵn rồi, vừa tắm xong càng tràn đầy sức sống, nào, gọi ông xã anh nghe xem nào! Hạ Uyển Ương mắt rưng rưng, thỏ thẻ, “Anh bắt nạt em… Trương Thời Dã hôn lên mắt cô rồi đến má, “Ngoan nào, ông xã không bắt nạt, ông xã yêu thương em mà! Nói xong, một đợt yêu thương lại bắt đầu… Suốt cả đêm, Hạ Uyển Ương cứ như cá khô bị anh lật qua lật lại. Đến khi trời bắt đầu sáng, Trương Thời Dã mới mãn nguyện buông tha cho cô, tắm rửa lần cuối rồi hôn lên môi cô, “Bảo bối, về phòng ngủ thôi. Hạ Uyển Ương dùng chút sức cuối cùng để đưa anh về phòng, đầu vừa chạm gối đã lăn ra ngủ. Trương Thời Dã ngắm nhìn cô như ngắm báu vật quý hiếm, hôn nhẹ lên trán và má cô, trong mắt anh ánh lên niềm yêu thương tràn đầy. Cuối cùng, anh cũng chìm vào giấc ngủ sau hai ngày hai đêm không chợp mắt. Trong giấc mơ, anh thấy Hạ Uyển Ương bị nhốt trong bệnh viện tâm thần, đôi mắt hồ ly sáng trong của cô đã không còn chút ánh sáng, ngày ngày cô chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, nước mắt lăn dài, lúc thì gọi tên anh, lúc lại gọi bố mẹ và anh trai. Nhìn thấy cô như vậy, tim Trương Thời Dã như bị người ta moi ra và nhúng vào chảo dầu, đau đớn đến mức hít thở cũng khó khăn. Hạ Uyển Ương như cảm nhận được tâm trạng của anh, cựa mình chui vào lòng anh, bàn tay nhỏ vô thức vuốt ve cơ bụng của anh. Hương thơm đặc trưng của cô khiến Trương Thời Dã dịu lại, cả hai ngủ đến tận chiều. Mở mắt ra, Hạ Uyển Ương ngơ ngác. “Trương Thời Dã, dậy đi, chiều rồi. Cha mẹ không thấy chúng ta chắc sẽ lo lắng, dậy mau! Trương Thời Dã kéo cô lại vào lòng, “Cứ nằm thêm một lát. Cha mẹ sẽ không tìm đâu, chúng ta dậy càng trễ họ càng vui. Mặt Hạ Uyển Ương đỏ ửng, “Anh đang nói gì vậy? Rõ ràng hôm qua… đây là lừa cha mẹ đấy! Trương Thời Dã liền dùng miệng chặn lại đôi môi nhỏ đang không ngừng luyên thuyên ấy. Một phút sau, anh hoàn toàn tỉnh táo lại, khẽ cười nói, “Chuyện chúng ta có con hay không là việc của hai chúng ta, bố mẹ sẽ không can thiệp. Hơn nữa, nhà còn có Đại Oa, Nhị Oa, Tam Oa, bố mẹ cũng không thiếu cháu đâu, nên sẽ không trách chúng ta đâu. Em không cần bận tâm gì cả, mọi thứ cứ để anh lo. Em chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, yêu thương anh là đủ. À, và phải ăn nhiều vào nữa. Nhìn em gầy quá! Nói xong, bàn tay anh lại không ngoan ngoãn, khẽ vuốt nhẹ rồi bật cười, “Gầy thì gầy, nhưng chỗ nào cần có thì vẫn đầy đặn. Vợ anh đúng là có dáng chuẩn. Hạ Uyển Ương tức tối giơ chân đá nhẹ vào bắp chân anh, nhưng chẳng những không đẩy được anh ra mà còn khiến bàn chân cô hơi đau. “Ái da… Trương Thời Dã ngồi dậy, dịu dàng nâng chân cô lên xoa bóp rồi hôn nhẹ lên đó, “Sau này muốn đánh anh thì dùng cái gì đó, đừng ra tay, ra chân mà bị đau thì người đau lòng lại là anh thôi. Hạ Uyển Ương đã dần miễn dịch với mấy lời ngọt ngào đầy táo bạo của anh rồi, từ hôm qua đến nay anh đã thì thầm suốt cả đêm, khiến cô nghe đến muốn bội thực. Sau khi đã nghĩ thông, cô cũng không buồn phản kháng nữa, thoải mái nằm dài trên giường, mặc cho anh làm càn. Đến khi Trương Thời Dã thỏa mãn buông tha thì chuông báo làm việc đã vang lên rồi.