Trương Thời Dã thẳng thừng từ chối lời đề nghị của bà Kiều muốn hai vợ chồng ở lại ăn tối, chỉ gói chút thức ăn và mang theo hai cái bánh bao lớn rồi đưa Hạ Uyển Ương về phòng tân hôn.

Hạ Uyển Ương bĩu môi, “Ăn xong ở nhà mẹ rồi về có phải tốt hơn không, cứ nhất định đòi về nhà sớm, thế này anh cả, anh ba và chị dâu sẽ nghĩ sao?

Trương Thời Dã gãi mũi, “Ăn ở đó làm gì? Cuối cùng chúng ta cũng có thể ăn mà không cần mở cửa rồi, về nhà đóng cửa ăn không thoải mái hơn sao?

Về đến nhà, Hạ Uyển Ương lề mề dọn dẹp đồ đạc. Trương Thời Dã liền kéo cô ngồi lên đùi mình, “Mai anh dọn cho, trên giường không có gì cản trở để chúng ta lăn là được rồi, mau ăn đi!

Hạ Uyển Ương đỏ mặt, “Anh có thể nghiêm túc chút được không?

“Nghiêm túc à? Đêm tân hôn mà còn nghiêm túc sao? Nào, ngoan ngoãn mở miệng, anh đút cho ăn xong rồi còn chuẩn bị nước tắm cho em.

Nhìn vẻ háo hức của anh, Hạ Uyển Ương tự nhiên thấy hơi sợ, chỉ ăn qua loa vài miếng rồi thấy không nuốt nổi nữa.

Trương Thời Dã dỗ mãi không được, cô nhất quyết không chịu ăn thêm, đành phải ăn nốt phần còn lại. Sau khi ăn xong, Hạ Uyển Ương ngồi ở mép giường suy nghĩ, họ đã kết hôn, có lẽ nên nói cho anh biết về không gian bí mật của mình.

Trương Thời Dã thì cho rằng cô đang lo lắng cho chuyện sắp tới nên trầm tư, anh không muốn làm phiền, lặng lẽ đứng dậy đi đun nước, nhưng Hạ Uyển Ương bỗng gọi anh lại.

“Trương Thời Dã, em có chuyện muốn nói với anh.

“Chuyện gì vậy? Trương Thời Dã ngồi xuống bên cạnh Hạ Uyển Ương.

Hạ Uyển Ương cúi đầu, khẽ cắn môi một lúc rồi chậm rãi nói: “Em muốn dẫn anh đến một nơi.

Trương Thời Dã thở phào nhẹ nhõm, “Ngày mai đi được không? Giờ trời tối rồi mà…

Hạ Uyển Ương không giải thích gì thêm, nắm tay anh, và cả hai đột ngột biến mất khỏi căn phòng.

Trương Thời Dã chỉ thấy mắt hoa lên, chớp mắt một cái cả hai đã đứng trước một ngôi biệt thự lạ lẫm mà quen thuộc. Ngay lập tức, anh cảm thấy một cơn đau dữ dội ập đến, như muốn xé nát đầu mình.

Nỗi đau nhức buốt khiến anh gập người lại, mồ hôi tuôn ra làm ướt đẫm tóc và mặt anh. Đôi mắt nhắm nghiền, trán nhăn lại, môi khẽ run rẩy khi cố gắng chịu đựng.

Mồ hôi lạnh thấm ướt cả lưng, chiếc áo bó sát vào người khiến anh cảm thấy lạnh. Anh nắm chặt tay, móng tay bấm vào lòng bàn tay như muốn phân tán nỗi đau, nhưng cơn đau lại không hề giảm bớt.

Hạ Uyển Ương sợ hãi, lo lắng đến mức bật khóc, cô vội lấy khăn mới, múc một chậu nước suối nhỏ để lau mồ hôi cho anh, vừa lau vừa nói, “Trương Thời Dã, anh có đỡ hơn không? Xin lỗi anh, đáng lẽ em không nên đưa anh vào đây, đừng xảy ra chuyện gì nhé…

Hai mươi phút sau, Trương Thời Dã toàn thân đẫm mồ hôi nhưng đã tỉnh táo trở lại. Anh nhìn Hạ Uyển Ương, ánh mắt không còn dịu dàng như trước mà trở nên sâu thẳm, đắm say và cháy bỏng, như thể muốn nói lên nỗi nhớ nhung và tình yêu mãnh liệt dành cho cô.

“Uyển Uyển, em quay lại tìm anh rồi đúng không? Giọng Trương Thời Dã run rẩy hỏi.

Hạ Uyển Ương thoáng sững sờ, “Anh… anh nhớ ra rồi sao?

Trương Thời Dã nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cô lên, ánh mắt nhìn sâu vào cô như muốn ôm trọn linh hồn cô trong đó. Anh mỉm cười nhưng nước mắt lại lăn dài, “Uyển Uyển, em thật tàn nhẫn. Anh đã tìm em mười mấy năm, nhưng em lại chết trong vòng tay anh, em bảo anh sống sao đây?

Câu nói ấy khiến Hạ Uyển Ương khựng lại, nước mắt cô tuôn rơi không kiềm chế được, như sợi dây cuối cùng của lý trí đã bị đứt, “Xin lỗi anh, Trương Thời Dã. Đáng lẽ em không nên vì những lời đồn nhảm mà trốn tránh, làm hại bản thân cũng làm khổ anh. Cả đời trước ngày nào em cũng hối hận và nhớ đến anh. Em thật ngốc, và đáng đời, kiếp trước kết cục của em chính là báo ứng!

Trương Thời Dã siết chặt cô vào lòng, “Không, không, anh không cho phép em nói thế. Là lỗi của anh, tất cả đều là lỗi của anh. Lẽ ra anh nên hiểu rằng mình đã yêu em sâu đậm đến thế nào, nhưng lại để lòng tự trọng lấn át, cứ nghĩ phải kiếm thật nhiều tiền, phải đạt được thành công mới dám đến gần em. Đợi đến khi quay về thì đã muộn mất rồi.

Hạ Uyển Ương lắc đầu, “Là lỗi của em, em có lỗi với anh.

Trương Thời Dã không nói thêm, bế bổng cô lên và bước nhanh vào biệt thự, đi thẳng lên phòng ngủ trên lầu hai, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, “Uyển Uyển, đừng nhắc chuyện cũ nữa, được không? Kiếp này chúng ta đã kết hôn, và sẽ mãi mãi bên nhau.

Hạ Uyển Ương xấu hổ gật đầu.

Trương Thời Dã không kiềm chế được nữa, cúi xuống hôn lên đôi môi cô.

Đêm nay, Hạ Uyển Ương đặc biệt cuồng nhiệt, như thể muốn bù đắp những gì còn thiếu ở kiếp trước, cô say đắm đáp lại anh, tựa như muốn hòa tan anh vào chính mình.

Điều đó khiến Trương Thời Dã cảm thấy được đáp lại sâu sắc. Anh nhìn cô với ánh mắt bừng sáng, vội vàng thoát khỏi những lớp ràng buộc giữa hai người.

Hơi thở của cả hai dồn dập, đến mức tưởng chừng như ngạt thở, đến khi vì thiếu dưỡng khí mà phải rời nhau, quần áo đã rơi vãi đầy sàn, tạo thành một khung cảnh lộn xộn.

Trương Thời Dã cúi đầu, từng chút một hôn lên làn da mịn màng của cô, mỗi nụ hôn đều chứa đựng niềm khát khao và lưu luyến.

Cơ thể Hạ Uyển Ương nóng lên theo từng nụ hôn, tim đập nhanh, hơi thở ngày càng dồn dập, ánh mắt đầy yêu thương nhìn sâu vào anh.

Trước khi chìm đắm hoàn toàn, Trương Thời Dã ghé vào tai cô, thì thầm, “Uyển Uyển, cuối cùng anh cũng cưới được em rồi, anh yêu em.

Tiếng rên khẽ thoát ra, và cuộc đam mê bắt đầu…

Những động tác của anh vừa mạnh mẽ vừa vội vã khiến Hạ Uyển Ương ngất lịm.

Thấy cô bất tỉnh, Trương Thời Dã nằm xuống bên cạnh, chăm chú ngắm nhìn cô, không muốn rời mắt.

Mười phút sau, Hạ Uyển Ương tỉnh lại, mở mắt đã thấy Trương Thời Dã đang nhìn cô đầy yêu thương. Cô phụng phịu, “Sao anh dữ dằn thế chứ!

Trương Thời Dã hôn lên mắt cô rồi lại hôn lên môi, “Đều là lỗi của anh, xin lỗi em. Kiếp trước…

Hạ Uyển Ương hiểu anh muốn hỏi điều gì, bèn nói thẳng, “Kiếp trước đến lúc chết em vẫn không để ai chạm vào, sao em có thể yêu anh mà lại làm chuyện ấy với người khác được chứ!

Giọng nói ngọt ngào của cô vừa lọt vào tai, Trương Thời Dã đã không kiềm được nữa, “Bảo bối của anh, em đã giữ mình cho anh, vậy anh phải thưởng cho em thật tốt.

Trong lòng anh dâng lên niềm hạnh phúc tràn đầy, cuối cùng anh đã có cô, trọn vẹn cả thân và tâm cô đều thuộc về anh.

Vòng tay ấm áp siết chặt lấy cô, những lời chưa nói ra bị lấp đầy bằng những nụ hôn ngập tràn yêu thương.