Nói chuyện một lúc, Tô Mạn mang theo một bọc đồ lớn trở về, cả người bị mưa làm ướt sũng như con gà rớt xuống nước, Hạ Uyển Ương nhận lấy bọc đồ, đưa khăn cho chị, rồi tranh thủ rót nước và cho nửa cốc nước suối vào.

“Chị Tô, mau uống chút nước ấm, đừng để cảm lạnh!

Tô Mạn cảm ơn rồi uống một ngụm, uống xong xuýt xoa, “Em ơi, nước em rót cho chị ngon thật đấy, lúc nãy còn thấy lạnh, giờ uống xong thấy ấm hẳn lên!

Tô Mạn thay đồ xong, ngồi xuống giường bệnh của Hà Hoa. Hà Hoa đưa hộp cơm chưa mở cho cô, “Chị Tô, đây là do Uyển Ương mang tới, em ăn rồi, cái này để lại cho chị!”

Tô Mạn thở dài, “Hà Hoa, đồng chí Hạ, các cô có biết không? Từ khi kết hôn tới bây giờ ở nhà chồng, em chưa bao giờ có ai để phần cơm cho mình.”

Vừa nói, nước mắt vừa rơi xuống hộp cơm trong khi ăn. Hạ Uyển Ương đưa khăn cho cô, “Đồng chí Hạ gì chứ, vậy em cũng nên gọi chị là đồng chí Tô phải không? em gọi chị là chị, còn chị lúc thì gọi em là em, lúc thì gọi là đồng chí Hạ, gọi mãi em cũng loạn cả lên. Sau này chị Tô cứ gọi em là Uyển Ương hoặc Ương Ương là được rồi. em năm nay 18 tuổi, đến từ Thượng Hải, tháng sau em kết hôn, hai chị đều phải đến tham dự đám cưới của em, nhưng không được mang quà cưới đâu nhé, chỉ cần hai chị đến là em vui rồi!”

Tô Mạn bật cười trong nước mắt, “Cô bé ngốc, ai lại tự mình nói không cần quà cưới chứ? Em gọi chị một tiếng chị, thì chị cũng phải có bộ dạng của chị lớn chứ. Chị năm nay 33 tuổi, hơn em tròn 15 tuổi, chị sao có thể chiếm lợi từ một đứa nhỏ như em được?”

Mọi người cùng trò chuyện vui vẻ một lúc. Khi Tô Mạn ăn xong, Hà Hoa nhìn cô và nói, “Chị Tô, chị cũng biết bố mẹ nhà họ Lưu ba năm nữa sẽ trở về, em không muốn ở lại đó nữa. Đợi khi em ra viện, em muốn tìm một nơi không ai quen biết để bắt đầu lại cuộc sống, nhưng một người phụ nữ đã ly hôn như em thì hơi nguy hiểm. Chị có muốn đi cùng em không?”

Tô Mạn nắm chặt tay Hà Hoa, “Tất nhiên là chị muốn. chị đã cắt đứt với anh chị của mình rồi. Nếu em không nói, chị cũng định đợi em xuất viện rồi tự thuê nhà ở đâu đó, chị cũng không muốn sống gần họ nữa!”

Hạ Uyển Ương mắt sáng lên, “Vậy đến đội sản xuất của chúng em đi! Ở đó mọi người đều tốt bụng, những ai thích gây chuyện cũng đã bị em chỉnh cho ngoan ngoãn hết rồi. Các chị đi đâu cũng có nguy hiểm, đến nơi em quen thuộc, em có thể bảo vệ cho hai chị. Đến đó các chị có thể xuống ruộng làm việc, không thích làm ruộng thì có thể làm đồ mang bán cho hợp tác xã kiếm thêm. Nhà ở nông thôn lại rẻ, trồng thêm ít rau để ăn, không chỉ ít tốn kém mà còn có thể tiết kiệm được chút tiền nữa!”

Nhìn Tô Mạn có vẻ động lòng, Hạ Uyển Ương vội nói thêm, “Còn nữa, bố của bạn trai em chính là đội trưởng đấy. Chị Hà Hoa cũng biết mà, hai chị đến đó chắc chắn sẽ được ông ấy chăm sóc thêm!”

Nói xong, cô còn tinh nghịch làm mặt xấu với Hà Hoa.

Hà Hoa bật cười, chọc nhẹ lên trán Hạ Uyển Ương, “Cô nhóc, đừng tưởng chị không biết em định làm gì nhé? chị nói cho em biết, chị không có ý định ấy đâu, chị chỉ muốn sống yên ổn cuộc đời của mình thôi!”

Tô Mạn thắc mắc, “Ý định gì?”

Hạ Uyển Ương cười ranh mãnh, “Mối tình đầu của chị Hà Hoa chính là anh ba của bạn trai em đấy!”

Tô Mạn nghe xong cũng cười trêu, “Nghe cũng hay đấy, đến nông thôn chẳng ai có thể tìm thấy chúng ta, biết đâu còn phát triển thêm gì đó thì sao?”

Hạ Uyển Ương bật dậy ngay, thu dọn hộp cơm, khoác áo mưa lên và chạy ra ngoài, “Quyết định vậy rồi nhé, em về chuẩn bị nhà cho hai chị trước, hai ngày nữa em sẽ quay lại!”

“Ê này, Ương Ương, chị còn chưa đồng ý mà!” Hà Hoa gọi với theo.

Hạ Uyển Ương đã ra ngoài rồi, lại mở cửa, ló đầu vào, “Đồng ý hay không cũng phải theo thôi, em chuẩn bị nhà xong là hai chị phải đi đấy nhé, không đi cũng phải đi!” Nói xong, cô đóng cửa lại một cái rầm.

Tô Mạn cười, lắc đầu, “Cô nhóc này đáng yêu thật đấy. Có cô ấy trong cuộc sống, niềm vui cũng nhiều hơn hẳn. Hà Hoa, không phải lo gì cả, em không muốn bắt đầu tình cảm mới thì chúng ta hai chị em cứ sống cùng nhau. Chúng ta đi đâu cũng được, cứ đi đến đội sản xuất của họ đi. chị cũng muốn thử xem cuộc sống ở nông thôn vui như thế nào!”

Rời khỏi bệnh viện, Hạ Uyển Ương lại lấy chiếc xe đạp mới ra, đến cửa hàng bách hóa dạo một vòng, ghé vào quầy bán vải, lấy từ trong túi (thực ra là từ không gian của mình) ra một cục xà phòng, đưa cho người bán hàng, “Chị ơi, ở đây có bán bông không?”

Người bán hàng cúi xuống nhìn cục xà phòng trong tay, đảo mắt nhìn quanh rồi nhanh chóng nhét vào túi, nói, “Có chứ, nhưng là hàng còn sót lại từ năm ngoái, khoảng mấy chục cân thôi. Nhưng không vấn đề gì, chỉ có hơi ngả màu một chút, ngoài ra không có gì cả. Nếu muốn mua thì năm hào một cân, không cần tem phiếu!”

Hạ Uyển Ương mừng rỡ gật đầu, vì cô biết rằng bông ở Đông Bắc là thứ quý, mùa đông muốn mua phải hơn một đồng một cân, còn phải có tem phiếu nữa!

“Cảm ơn chị, em lấy hết có được không?”

“Được, chị để hết cho em. Thực ra đây là phần dành lại của mấy chị em làm ở đây, để chị hỏi xem họ có đồng ý nhường lại cho em không.”

Hạ Uyển Ương nhanh chóng lấy ra một nắm kẹo sữa từ trong túi, “Làm phiền chị rồi, chị chia cho các chị em khác giùm em, em đang cần gấp!”

Người bán hàng mở túi đựng hàng ra, Hạ Uyển Ương nhét kẹo vào đó, người bán hàng quay ra nhờ vả “Em sẽ quay lại ngay, chị giúp em trông quầy hàng nhé. Có ai mua vải thì nhờ họ chờ một chút, chị cứ bảo là em đi vệ sinh thôi!”

Hạ Uyển Ương cùng người bán hàng đi ra kho. Bông đã được buộc gọn gàng, cân xong tổng cộng 50 cân, Hạ Uyển Ương trả 25 đồng.

Người bán hàng hỏi, “Mưa to thế này, em mang bông kiểu gì đây?”

Hạ Uyển Ương vẫy tay, “Bạn trai em lát nữa đến đón, chị cứ yên tâm, chị mau về trông quầy đi, em không làm phiền chị nữa!”

Đợi người bán hàng đi rồi, Hạ Uyển Ương nhẹ nhàng cất số bông vào không gian. Giờ thì ghế sô pha của cô sẽ được nhồi đầy và êm ái rồi!

Khi về đến đội Đông Phương Hồng đã là buổi chiều. Hạ Uyển Ương nhìn quanh không thấy ai, liền lấy chiếc xe đạp còn lại ra, lại lấy một cái sọt lớn, sắp xếp 50 cân bông vào, che phủ một lớp bạt dầu lên, cõng trên lưng và mang đến nhà thợ mộc họ Cao.

Sau đó, cô vừa dắt hai chiếc xe đạp, bước thấp bước cao tiến về nhà Trương Thời Dã.

“Trương Thời Dã, em về rồi đây, ra đón em một chút nào!”

Trương Thời Dã đang ngồi bên cửa sổ, nhìn ra cửa mà thở dài bực bội, thấy cô bé dắt theo hai chiếc xe đạp, vừa đi vừa khập khiễng tiến lại gần, anh sợ đến hồn bay phách lạc, không kịp mặc áo mưa đã chạy vội ra ngoài.

“Hạ Uyển Ương!”

Hạ Uyển Ương co cổ lại, “Anh dữ với em, hứ, không thèm nói chuyện với anh nữa! Nói xong, cô quay đầu đi.

Trương Thời Dã nhận lấy hai chiếc xe, không thèm nhìn cô một cái, “Vào trong với anh!”

“Em không vào!”

Trương Thời Dã ném hai chiếc xe đạp vào sân, quay lại, túm lấy eo nhỏ của Hạ Uyển Ương rồi vác lên vai. Hạ Uyển Ương giật mình, giãy giụa đôi chân nhỏ.

“Trương Thời Dã, anh là đồ xấu xa! Thả tôi xuống! Tôi không vào nhà anh đâu, tôi muốn về điểm thanh niên trí thức. Nói cho anh biết, tôi đang giận lắm đấy, cực kỳ giận luôn, anh không dỗ được đâu!

Trương Thời Dã nghiến răng cảnh cáo, “Hạ Uyển Ương, em còn quậy nữa thì anh sẽ ném em lên mái nhà đấy!

Hạ Uyển Ương không dám động đậy nữa, mếu máo khóc, “Anh bắt nạt em, em không thích anh nữa!

Bà Kiều nghe tiếng ồn ào bên ngoài, định ra xem thì bác Trương Hòa Bình giữ lại, “Bà đi đâu thế? Người ta là đôi trẻ đang tình tứ, bà chen vào làm gì?

Ngẫm lại cũng đúng, Bà Kiều ngồi lại trên giường, thấy hai chiếc xe đạp dưới mưa thì vội nói, “Ông già, mau mang xe vào nhà đi, không thì mưa làm hỏng hết!