Sau khi lo liệu xong chuyện của Hà Hoa, trời đã tối khi hai người trở về làng. Trương Thời Dã đưa tiểu nha đầu về điểm tập trung của thanh niên trí thức.

“Uyển Uyển, em đợi anh một chút nhé, anh về nấu cơm rồi mang qua cho em ngay!”

Hạ Uyển Uyển vội xua tay, “Anh tha cho em đi, em sắp bị anh cho ăn đến phát phì rồi. Cứ tiếp tục thế này thì Tết đến người ta có thể đem em đi làm thịt luôn đấy! Trưa nay em ăn vẫn chưa tiêu hết, ăn nữa chắc chắn em sẽ khó tiêu mất. Anh không cần phải mang đồ ăn cho em đâu, lát nữa em ăn chút bánh trứng là được rồi!”

Trương Thời Dã mỉm cười, “Giết ai chứ không ai được giết tiểu nha đầu của anh nhé. Với lại chỗ thịt em có cũng chưa đủ nhét kẽ răng đâu!”

Hạ Uyển Uyển bẹo một cái vào eo anh, “Trương Thời Dã, anh dám trêu chọc em hả?”

Nhìn tiểu nha đầu nheo mắt giả vờ đe dọa, Trương Thời Dã cảm thấy cô đáng yêu không chịu nổi. Anh nhìn quanh, rồi bất ngờ hôn chụt vào má cô, ghé sát tai thì thầm, “Bé cưng, eo của đàn ông không phải chỗ để động vào đâu nhé!”

Hạ Uyển Uyển đỏ mặt như tôm luộc, giơ tay định đánh anh, nhưng Trương Thời Dã nhanh như lươn, lách người tránh, cười nói, “Được rồi, hôm nay tha cho em. Sáng mai anh đến mang đồ ăn cho em nhé!”

“Anh đứng lại đó cho em!”

Trương Thời Dã cười lớn, đạp xe chạy đi.

Khi Hạ Uyển Uyển trở về điểm tập trung của thanh niên trí thức, mọi người vừa ăn xong. Lâm Phi Phi đang giặt đồ ngoài sân, thấy cô về thì “xì một tiếng, “Hạ Uyển Uyển, xem chừng một chút nhé, từ khi nào gan cậu lớn thế, giữa ban ngày ban mặt mà dám đùa giỡn với nhau vậy?

Hạ Uyển Uyển cũng “xì lại, “Chẳng lẽ cậu ghen với mình sao?

Lâm Phi Phi bỏ quần áo xuống, “mình không ghen, chỉ là có chút ngưỡng mộ cậu thôi. Từ thời cấp ba cậu đã biết mình muốn gì, bao nhiêu chàng trai tốt theo đuổi mà cậu chẳng bao giờ để mắt. Đến khi xuống nông thôn, gặp được người cậu thích thì lại dũng cảm theo đuổi hạnh phúc của mình. mình ngưỡng mộ cậu, cũng có chút khâm phục, nhưng đừng đắc ý quá, chỉ một chút thôi đấy.

Hạ Uyển Uyển thở dài trong lòng, “mình chẳng can đảm chút nào. Người cậu thấy bây giờ là mình sau khi đã chết một lần rồi. mình của hiện tại thật sự chẳng còn gì để sợ cả!

Cô bước tới, kéo ghế ngồi đối diện Lâm Phi Phi, trêu đùa, “Sao? Nghĩ thông suốt rồi hả?

Lâm Phi Phi cười gượng, “Chẳng có gì mà phải nghĩ thông hay không. Anh trai mình đã ở cùng với con gái của đội trưởng sản xuất rồi. Đội trưởng còn sắp xếp cho anh ấy việc cắt cỏ nuôi heo, tuy điểm công không nhiều, nhưng cô gái ấy sẽ giúp đỡ thêm cho anh ấy.”

“Hôm nay là ngày nghỉ, cách đây hai tiếng mình tận mắt thấy anh ấy mang về đủ thứ đồ. Trước khi chúng ta rời nhà, mẹ nuôi cho mình 20 đồng, cho anh ấy 50 đồng. Trừ khi mẹ có đưa riêng cho anh ấy, nếu không thì anh ấy sẽ chẳng dám tiêu xài mạnh tay vậy đâu.”

“Nhà mình thì cậu biết rồi, mẹ nuôi có hai đứa con trai, em trai còn nhỏ, chỉ có bố nuôi mình đi làm, trong nhà tuyệt đối sẽ không đưa hết tiền cho anh ấy đâu, nên mình mới nghĩ là cô gái kia đã giúp đỡ anh ấy.

Hạ Uyển Uyển nghe mà mơ hồ, “Dù đội trưởng có rộng rãi đến đâu, ở đây mọi người đều sống dựa vào điểm công, cũng không thể chưa kết hôn mà đem tiền của con gái để chu cấp cho một người chưa phải chồng mình, đúng không?”

Lâm Phi Phi nhún vai, tỏ vẻ không rõ.

Hạ Uyển Uyển tiếp tục hỏi, “Phi Phi, cậu còn thích anh ấy không? Nếu còn, cậu có đau lòng không?”

Lâm Phi Phi thở dài, “Buồn nhiều rồi cũng thành tê dại. Hồi trước, khi anh ấy theo đuổi cậu, thật ra mình đã rất buồn, dù sao chúng ta cũng quen nhau thân thiết, mình thấy khó mà đối diện với cậu. Giờ anh ấy thích một người mình không quen biết, nên mình chẳng còn cảm giác gì nữa.”

“Cậu chắc là tình cảm của cậu dành cho anh ấy là tình yêu nam nữ chứ?” Hạ Uyển Uyển hỏi.

Lâm Phi Phi hỏi ngược lại, “Thế nào mới gọi là tình yêu nam nữ?”

Hạ Uyển Uyển nghĩ đến Trương Thời Dã, khuôn mặt ánh lên hạnh phúc, “Là khi nhìn thấy anh ấy thì vui, không thấy lại nhớ, muốn cả đời được ở bên cạnh anh ấy.”

Lâm Phi Phi khẽ “ừm,“ “Có lẽ là thích. Mẹ nuôi nói với mình rằng sau này mình lớn lên phải làm vợ anh ấy. Bà nói bố mẹ ruột mình trọng nam khinh nữ nên bỏ mình đi. Những năm qua, bố mẹ nuôi không chỉ cho mình ăn mặc đủ đầy mà còn cho mình đi học, nên mình rất biết ơn gia đình họ Lâm. Nếu kết hôn với anh ấy có thể làm mẹ nuôi vui, mình cũng sẽ vui, mình cũng muốn cả đời ở bên gia đình này.”

Trịnh Vũ đi ngang qua nghe được, liền chậc chậc, “Cái này mà gọi là thích à? Đây là biết ơn thì có! Đừng nói kết hôn với Lâm Long, bảo cậu không kết hôn mà ở lại với mẹ nuôi cậu chắc cũng chịu thôi!”

Lâm Phi Phi giật mình hét lên, “Đồ vô liêm sỉ, dám nghe lén bọn mình nói chuyện!” Nói xong liền đuổi theo đánh Trịnh Vũ.

Trịnh Vũ vừa chạy vừa quay đầu lại chọc cô, “Đính chính nhé, tôi không hề nghe lén, tôi là nghe một cách đàng hoàng, nghe thấy rõ đấy!”

“Cậu đứng lại cho tôi!”

“Đứng lại? Có giỏi thì bắt tôi đi, chân ngắn à, cậu có chạy ngược lại cũng không nhanh bằng tôi đâu…

“Ai da, trời ơi!”

Lâm Phi Phi nhìn thấy Trịnh Vũ bị vấp ngã vì hòn đá, liền ôm bụng cười đến không thở nổi, “Haha, đáng đời, để xem lần này cậu còn kiêu ngạo được không, ha ha!”

Trịnh Vũ nhăn mặt ôm chân, “Lâm Phi Phi, cậu dám hả hê trước nỗi đau của người khác!”

Thấy Trịnh Vũ không giống như đang giả vờ, Hạ Uyển Uyển liền gọi to vào trong nhà, “Các anh thanh niên, ai đó ra đây một chút, Trịnh Vũ bị ngã rồi!”

Lâm Phi Phi ngưng cười, “Cậu không bị trật chân đấy chứ?” Nói rồi, cô liền đến gần ngồi xuống, “Bỏ tay ra, để mình xem nào!”

Trịnh Vũ hơi đỏ tai, lùi chân lại, nhăn mặt vì đau, “Không, không sao đâu!”

Lâm Phi Phi nhìn chằm chằm vào chân anh, đầy hối lỗi, “Xin lỗi nhé, Trịnh Vũ, là do mình không nên đuổi cậu.”

Tiếng của Cố Tu Viễn vang lên từ phía sau, “Chẳng liên quan gì đến cậu, là do cậu ấy tự làm khổ mình thôi!”

“Vậy cậu có phải anh em tốt của tôi không đấy?” Trịnh Vũ vừa nói vừa cố đứng dậy nhờ Cố Tu Viễn đỡ, “Ôi, không ổn rồi, tôi đi không nổi, cậu cõng tôi vào đi!”

Cố Tu Viễn quay lại cười lạnh, “Cõng cậu? Cậu nằm mơ đi!”

Tôn Hồng Quân ngồi xổm xuống trước Trịnh Vũ, “Lên đi, anh em, tôi cõng cậu vào!”

Trịnh Vũ trèo lên lưng Tôn Hồng Quân, châm chọc, “Hồng Quân, cậu tốt với tôi thật! Khác hẳn với ai đó!”

Cố Tu Viễn búng tay vào mông Trịnh Vũ một cái, “Còn ở đó mà lải nhải, xem ra cậu giả vờ chứ chẳng đau đớn gì!”

Lâm Phi Phi muốn đi theo xem tình hình nhưng lại nghĩ sẽ gây chú ý, nên đứng lặng lẽ tại chỗ không biết làm sao.

Hạ Uyển Uyển thấy vậy, cười tinh nghịch, vào nhà lấy một chai rượu thuốc nhỏ đưa cho cô, “Cầm đi, cứ nói là của cậu đấy, tuyệt đối đừng nói là của mình nhé, để Trương Thời Dã mà biết thì không yên đâu!”

Lâm Phi Phi cũng không khách sáo, cầm lấy, ôm nhẹ Hạ Uyển Uyển một cái rồi buông ra, “Cảm ơn cậu, mình thấy thoải mái hơn nhiều rồi!”

Nói xong, cô đi vào nhà, gọi to, “Đồng chí Cố Tu Viễn, tôi có rượu thuốc đây, anh qua bếp lấy nhé!”