Hạ Uyển Ương ôm chầm lấy mẹ, “Mẹ, lần trước mẹ làm cho con vẫn chưa ăn hết, trời nóng thế này mẹ làm nhiều vậy làm gì? Mẹ Hạ nhẹ nhàng ôm lấy cô, “Cứ cất đi, mẹ chỉ làm một ngày thôi, con mang nhiều một chút, mẹ cũng yên tâm hơn. Hạ Uyển Ương vung tay, thu hết các chậu đĩa vào không gian của mình, rồi lại lấy ra một hộp tiền nhỏ, “Mẹ, cái này mẹ giữ làm chi tiêu trong nhà nhé! Mẹ Hạ xua tay, “Cái hộp con để lại lần trước mẹ còn chưa động đến, con cứ giữ lấy mà dùng, nhà mình ai cũng có lương, đủ chi tiêu rồi. Quá xa hoa sẽ dễ bị người ta nghi ngờ. Chị dâu hai của con từ nhỏ đã lớn lên dưới mắt mẹ nên không sao, nhưng chị dâu cả thì không chắc. Lỡ chị ấy nghi ngờ, mẹ cũng không giải thích được, cứ như hiện tại là tốt rồi! Không còn cách nào, Hạ Uyển Ương đành cất hộp tiền đi, nhưng lại để ra một vại nước suối cho bố Hạ ngâm mình. Chớp mắt đã đến ngày thứ ba. Hôm qua, Hạ Uyển Ương đã gửi hết đồ mẹ chuẩn bị về Thẩm Thị, để khi cô và Trương Thời Dã trở về thì chỉ cần mang đồ ăn, đỡ nặng nề. Vé về đã được bố Hạ mua từ hai ngày trước, là ghế nằm mềm, thoải mái hơn so với lúc họ đến. Mẹ Hạ đưa vé cho Trương Thời Dã, “Hai đứa về bàn bạc ngày cưới rồi gửi điện tín hoặc gọi điện về, để chúng ta có thể xin nghỉ phép, mua vé trước. Trương Thời Dã nhận vé, nhe răng cười: “Con biết rồi, dì! Buổi trưa, mẹ Hạ dẫn Trương Thời Dã và Hạ Uyển Ương đến nhà hàng nơi Lý Na tổ chức đám cưới. Chị của mẹ Hạ là Cố Nham dẫn theo Lý Na và Thạch Văn Cường đứng ở cửa đón khách. Mặt Thạch Văn Cường xám xịt, không cười chút nào, còn Lý Na thì trông có vẻ vui, nhưng tại sao cô ta cứ ôm lấy bụng? Mẹ Hạ dẫn hai người đi tới, trao phong bao đã chuẩn bị sẵn, “Chúc mừng chị hai nhé. Cố Nham nhận phong bao, bóp nhẹ vài cái, “Cảm ơn em ba. Ồ, đây là bạn trai của Uyển Uyển à? Nhìn cậu này có tinh thần thật đấy! Hạ Uyển Ương cười, “Cảm ơn dì hai. Sau vài lời khách sáo, ba người nhà mẹ Hạ đi vào nhà hàng, Hạ Uyển Ương ghé tai mẹ hỏi, “Mẹ, sao Lý Na cứ ôm bụng vậy? Mẹ Hạ ngó trước ngó sau rồi nói nhỏ, “Chắc là có bầu rồi. Mẹ cũng hơi ngạc nhiên, nhưng nhìn chú rể không vui nhỉ? Nhìn cái mặt xám xịt, chẳng thèm chào ai cả! Hai mẹ con thì thầm ở phía trước, Trương Thời Dã đi theo sau. Khi tất cả đã ngồi vào chỗ và buổi lễ tuyên thệ vừa bắt đầu, bỗng có hai nhóm người xông vào. Một người trong nhóm đầu tiên bước lên và kéo tay Lý Na, “Na Na, sao em có thể gả cho người khác? Nhóm người kia cũng vội vàng lao tới, người đàn ông dẫn đầu đẩy người đang kéo Lý Na, “Anh là ai? Lý Na sợ đến hoảng hốt, “Lý Cường, Vương Cương, sao các anh lại đến đây? Lý Cường nắm lấy một cánh tay của Lý Na, “Na Na, anh đã nói rồi mà? Em chờ anh thêm hai năm, anh nhất định sẽ dành dụm đủ sính lễ. Em chẳng phải đã hứa sẽ chờ anh sao? Vương Cương kéo tay còn lại của cô, “Nói vớ vẩn gì đấy? Na Na đã có con trai của tôi rồi, còn chờ anh hai năm nữa làm gì? Thạch Văn Cường bị đẩy sang một bên, hét lên: “Lý Na, con đàn bà khốn nạn! Cô mang thai không phải con của tôi, còn muốn tôi làm cha thay à? Lý Na hoàn toàn hoảng loạn, chỉ biết nhìn về phía mẹ cô, Cố Nham, và bố cô, Lý Toàn Quân, đang ngồi dưới khán đài. Một nửa khách mời hôm nay là họ hàng bên phía Lý Toàn Quân và đồng nghiệp trong xưởng của ông. Nhìn thấy cảnh tượng này, ông cảm thấy thể diện của mình bị chính con gái làm cho mất sạch. Gương mặt ông tối sầm lại, đôi môi mím chặt, ánh mắt lạnh lùng, sắc bén như hai lưỡi dao, như muốn chém nát những người trước mặt thành từng mảnh. Cả người ông run lên vì phẫn nộ, ngọn lửa giận dữ trong lòng như núi lửa đang chờ bùng nổ. “Con đúng là đứa con bất hiếu, ta muốn từ con! Câu nói như sấm rền trong không khí, khách khứa phía dưới xì xào bàn tán. Cố Nham không giữ được Lý Toàn Quân, vội vã xin lỗi từng bàn khách. Thạch Văn Cường đỡ cha mẹ mình, trước khi đi còn nói một câu, “Đồ lăng nhăng như cô cứ để lại cho gia đình các người. Lý Na, nếu còn dám quấy rầy tôi, tôi sẽ báo cảnh sát! Hạ Uyển Ương ngồi dưới chăm chú cắn hạt dưa, thích thú xem náo nhiệt. Trương Thời Dã ở bên cạnh ân cần đặt ly nước trước mặt cô, “Uống chút nước đi. Nửa tiếng sau, cuối cùng Cố Nham cũng trấn an được khách, còn niềm nở tiễn từng đồng nghiệp, bạn bè ra về, gói phần thức ăn chưa dọn lên cho mỗi người một phần. “Xin lỗi mọi người, hôm nay chỉ là hiểu lầm thôi. Mấy tên nhãi ranh theo đuổi Na Na, bị từ chối rồi nên cố ý đến gây sự! Không thể phủ nhận, lời giải thích này thật sự có người tin, không khí cuối cùng cũng ổn định lại. Lý Na khóc không ngừng, còn hai nhóm người của Lý Cường và Vương Cương thì vẫn đứng đó đối mặt nhau. Mẹ Hạ dẫn hai người đi đến chỗ Cố Nham, “Chị hai, bọn em xin phép về trước! Cố Nham hừ lạnh một tiếng, “Hôm nay các em xem náo nhiệt đã đủ rồi chứ? Em ba, quản miệng mồm của con gái con rể em cho kỹ, chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói em rõ chứ. Hạ Uyển Ương nhíu mày, còn mẹ Hạ khẽ cười, “Đúng vậy, xem rất vui. Lần sau nhà chị có đám cưới nhớ mời em, bỏ chút tiền mừng mà được xem náo nhiệt, em thấy không lỗ chút nào. Còn việc có đồn ra ngoài hay không, chị cứ yên tâm, điều đó chắc chắn không xảy ra, vì em cũng không muốn làm người khác khó chịu giống mình đâu! Cố Nham tức đến mức nắm chặt tay run rẩy, “Cô… Hạ Uyển Ương cười đắc ý, “Dì mau vào đi, lát nữa hai nhóm người đó lại đánh nhau, làm chị họ động thai thì không hay đâu! Nói xong, ba người cùng rời khỏi nhà hàng. Không ăn được cơm ở đám cưới, mẹ Hạ dẫn hai người đến một nhà hàng quốc doanh để ăn một bữa thịnh soạn. Sau bữa ăn, bà lại đưa Hạ Uyển Ương và Trương Thời Dã đến Trung tâm thương mại Trung Ương và Từ Gia Hối, theo yêu cầu của Hạ Uyển Ương thì họ còn ghé qua hiệu sách Tân Hoa. Thời này hiệu sách chưa có sách học tập, cuối cùng Hạ Uyển Ương chọn bốn cuốn tiểu thuyết kinh điển và một số truyện tranh để có thứ giải trí. Đến trưa hôm sau, hai người dự định đi tay không mà lại mang theo bao nhiêu là túi lớn túi nhỏ. Mẹ Hạ rất không nỡ, ở nhà thì không thấy gì, nhưng lúc chia tay lại thấy vô cùng quyến luyến. Hạ Uyển Ương đứng bên cạnh cũng đỏ hoe mắt, “Mẹ, con về sẽ viết thư cho mẹ, khi có cơ hội con sẽ về thăm mẹ được không? Mẹ Hạ gật đầu, “Con phải tự chăm sóc tốt cho bản thân mình. Bố Hạ vỗ vai Trương Thời Dã, “Bố giao Uyển Uyển cho con đấy! Trương Thời Dã nghiêm túc đáp: “Bác trai, bác gái yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Uyển Uyển! Hai người lên tàu, mãi đến khi không còn thấy bóng người nữa, Hạ Uyển Ương mới rụt đầu vào trong. Trương Thời Dã ngồi bên cạnh, nắm lấy tay cô, “Chúng ta về sẽ chọn ngày, rồi mời bố mẹ đến, được không? Hạ Uyển Ương cười qua làn nước mắt, “Giờ đã gọi là bố mẹ rồi sao? Thấy cô gái nhỏ cười, Trương Thời Dã thở phào nhẹ nhõm, “Sớm hay muộn cũng vậy thôi, dù sao em cũng định là vợ của anh rồi!