Sau khi ăn xong, Trương Thời Dã nhanh chóng dọn sạch phần cơm còn lại, “Em ăn như mèo, sao mà no được? Khi anh không ở đây có phải lại ăn vặt rồi không? Đồ đó chỉ ăn chơi thôi, đừng ăn nhiều.

Hạ Uyển Ương cười nói, “Vậy anh cưới em đi? Thế thì ngày nào anh cũng có thể trông chừng em!

Trương Thời Dã khựng lại, im lặng một lúc lâu rồi mới nói, “Uyển Uyển, chuyện kết hôn không phải trò đùa đâu.

Hạ Uyển Ương hơi tức giận, đứng lên đóng cửa “rầm một tiếng, giọng có chút gắt, “Ai đùa với anh?

“Uyển Uyển, đừng giận, anh không có ý gì khác, chỉ sợ em hối hận thôi, Trương Thời Dã nhẹ nhàng nói.

Hạ Uyển Ương không nói gì, Trương Thời Dã thở dài, xoa đầu cô, “Bảo bối, anh nằm mơ cũng muốn sớm cưới em về. Nhưng anh không dám mở lời, em như ánh trăng trên cao, là người mà anh chỉ có thể ngước lên mà nhìn. Có được em bên cạnh là anh đã mãn nguyện lắm rồi, cứ thấy mình chưa xứng với em.

Em xinh đẹp, dịu dàng, ngoan ngoãn, lại có gia thế tốt. Anh vẫn tự hỏi, Trương Thời Dã này làm gì mà xứng đáng để có được tình yêu của em?

Xung quanh không ít người nhắc nhở anh rằng em chỉ lợi dụng quyền lực của ba anh để sống nhàn hạ và chơi đùa anh thôi!

Nhưng họ không hiểu, dù chuyện đó là thật, anh vẫn cam tâm tình nguyện. Dù sau này em có trở về thành phố và bỏ rơi anh, anh cũng sẽ thấy đời này mình đã viên mãn rồi.

Uyển Ương, em bảo sao anh không muốn cưới em cơ chứ?

Hạ Uyển Ương bất ngờ ngồi lên người anh, hai người áp sát vào nhau. Cô không bận tâm đến sự cứng nhắc của Trương Thời Dã, chỉ đưa đôi mắt đầy mê hoặc nhìn anh, “Anh đi xin ba anh giấy giới thiệu, mai theo em về gặp bố mẹ em rồi chúng mình đính hôn, sau đó về đội tổ chức hôn lễ!

“Được, anh sẽ tranh thủ tìm người xây nhà.

Hạ Uyển Ương đứng lên, từ không gian lấy ra năm xấp tiền và vài tấm phiếu công nghiệp đưa cho anh, “Cầm tiền này mà xây nhà đi.

Trương Thời Dã từ chối, “Anh không thể nhận tiền của em.

Hạ Uyển Ương hừ nhẹ, “Đừng có mơ, đây là tiền của anh mà. Không phải anh giao hết tài sản cho em rồi sao?

Trương Thời Dã gãi mũi, “Anh quên mất.

Khi về đến nhà, Trương Thời Dã lâng lâng bước vào, Trương Hòa Bình và Kiều Thư Vân thấy anh mặc bộ đồ mới về thì sửng sốt, “Con trai, đi đưa cơm thôi mà cũng thay bộ quần áo khác, con đã làm gì đó phải không?

Trương Thời Dã gọi cả hai anh vào, Trương Thời Phong và vợ là Lưu Phương bế con nhỏ ra. Trương Thời Dã đặt tiền và phiếu lên bàn trước mặt ba, “Ba, đây là tiền Uyển Ương đưa, ba giúp con tìm người phá bỏ căn nhà bỏ hoang phía trước rồi xây lại. Đất ở đó hợp pháp, chúng ta sẽ đóng phí đầy đủ, con sẽ vẽ bản thiết kế ngay bây giờ.

Lưu Phương nhìn số tiền, mắt sáng lên, “Em trai, thanh niên trí thức Hạ giàu thế! Hai người định kết hôn à?

Trương Hòa Bình lưỡng lự, “Con định xây nhà làm gì?

Trương Thời Dã cười không giấu được sự vui mừng, “Con với Uyển Ương định kết hôn. Ba, làm giấy giới thiệu cho con, mai chúng con về nhà cô ấy.

Kiều Thư Vân hoàn hồn, đập vào vai anh, “Con trai, con gấp thế là làm gì? Nói thật đi, có phải con làm gì con nhà người ta rồi không?

Trương Thời Dã nhảy dựng lên, “Mẹ, sao mẹ đánh con? Con chỉ đi đưa cơm thôi, có cả chục người ở đó, con có thể làm gì được?

Trương Hòa Bình nhìn tiền trên bàn, gật đầu, “Vậy nếu không làm gì sao phải vội vã kết hôn?

Kiều Thư Vân vỗ vai chồng, cười mỉm, “Con trai hai mươi tuổi, nghĩ đến kết hôn là chuyện bình thường.

Trương Thời Phong, anh cả, vui mừng cho em nhưng lại ái ngại về việc để nhà gái lo phần tiền xây nhà.

“Em trai, nhà mình tuy không giàu, nhưng anh và anh ba còn sức khỏe, anh hai hàng tháng đều gửi tiền về. Nếu muốn ra riêng, anh hiểu, nhưng chi phí xây nhà để gia đình lo. Em mang tiền trả lại cho thanh niên trí thức Hạ đi.

Trương Thời Dã cũng biết điều tiếng chẳng hay gì, nhưng anh không thể giải thích được tại sao mình có tiền nên đành mượn danh Uyển Ương.

Trương Hòa Bình và Kiều Thư Vân thì biết rõ. Mấy năm trước, khi suýt nữa con trai bị bắt, Kiều Thư Vân đã khóc cạn nước mắt. Dù biết con trai có tiền nhưng bà chưa bao giờ đụng vào một xu, vì đó là tiền anh đánh đổi cả tính mạng để có được.

Lưu Phương bấm Trương Thời Phong, “Dùng tiền chung sao được? Gia đình kiếm tiền từ làm ruộng đã chẳng bao nhiêu, em không nghe thấy cậu ấy nói sẽ xây nhà gạch ngói à!

Viên Hồng nhíu mày nhìn Lưu Phương rồi nói với Trương Thời Dã, “Em trai, anh cả nói đúng. Hai chúng ta góp phần giúp em xây nhà, để ngoài kia không đàm tiếu gì được. Chị dâu có ít tiền, do anh hai gửi, lát chị đưa em.

Lưu Phương lạnh lùng hừ một tiếng, “Làm bộ hào phóng cái gì chứ?

Viên Hồng đứng dậy nói lớn, “Chị có thể đừng suốt ngày làm như ai cũng nợ tiền chị không? Anh Thời Vũ không chỉ là chồng tôi, mà còn là con của ba mẹ và là anh của Thời Dã, anh ấy kiếm tiền, tôi muốn đưa cho họ thì chị cũng không ý kiến gì được!

Trương Thời Dã cười, “Cảm ơn chị dâu đã nghĩ cho em, nhưng đây là chuyện giữa em và Uyển Ương, ai chi tiền cũng như nhau, cưới nhau rồi thì là người một nhà.

Lưu Phương tiến lại gần, cười giả lả, “Em trai, nhà mình vốn rộng rãi, xây chưa được bao lâu, sao phải dọn ra ở riêng?

Mọi người đều im lặng, Lưu Phương cũng không thấy xấu hổ, “em xem, nhà mình, ngoài tiền ba mẹ dưỡng lão của anh hai, chỉ còn lương của ba và em thôi. Anh cả và anh ba thì kiếm đủ điểm công, mình cũng thuộc hàng nhất nhì, đâu đến nỗi phải ra riêng. Nhìn nhà em gái tôi mà xem, con trai cô ấy lớn hơn em một tuổi nhưng vì nhà cửa xập xệ mãi chưa lấy được vợ!

Kiều Thư Vân bật cười, “Chẳng lẽ cô định mượn tiền này cho nhà mình xây nhà, để em trai cô lấy vợ?

Lưu Phương vội vàng xua tay, “Không cần nhiều thế đâu, hai trăm đồng là đủ. Nhà con không có phiếu, không mua được gạch ngói, xây nhà cấp bốn là được.

Kiều Thư Vân đập mạnh tay lên bàn, “Phi, cái mặt cô đúng là dày như mo cau! Đây là tiền của thanh niên trí thức Hạ đưa, cô có gì mà nói được mấy lời vô liêm sỉ như thế?

Lưu Phương hừ một tiếng, “Không cho mượn thì thôi, sao phải mắng tôi chứ?

Trương Thời Phong kéo tay Lưu Phương, “Cô ngồi xuống đi, nói lăng nhăng cái gì vậy?

Trương Thời Dã đưa tiền cho ba, “Ba, chúng con chắc sẽ đi khoảng một tuần. Thời tiết không tốt, cứ bắt đầu phá dỡ căn nhà cũ trước nhé!