Mở ba lá thư của mình, một lá là cả nhà viết, một lá là từ chị dâu thứ hai Lưu Nguyệt, và một lá là mẹ viết riêng. Trong thư của cả nhà chỉ đơn giản bảo cô rằng mọi người đều khỏe, dặn dò cô giữ gìn sức khỏe. Thư của Lưu Nguyệt thì bảo rằng nhớ cô lắm, còn nói lén gửi cho cô một ít đồ ăn ngon, dặn có thời gian thì lấy về. Bức thư của mẹ cô dài hơn, đầu tiên là chúc mừng cô đã gặp và ở bên Trương Thời Dã. Sau đó, mẹ dặn cô đừng vội tiết lộ bí mật của mình cho anh ta trước khi kết hôn, vì sợ lòng người dễ đổi thay, mà món đồ đó lại quá nghịch thiên. Bà sợ Hạ Uyển Ương có thể gặp nguy hiểm vì nó. Cuối thư, mẹ kể cho cô về kết cục của nhà họ Từ, và nói thêm rằng cha cô, Hạ Thanh Sơn, ngày nào cũng nhắc đến cô con gái bé nhỏ đã làm rất nhiều vì ông, ông thấy có lỗi khi để cô xuống nông thôn chịu khổ. Đọc xong, Hạ Uyển Ương lần lượt hồi âm, rồi vào không gian lấy vài món đồ nhỏ mà con gái thường thích, đóng gói để gửi cho Lưu Nguyệt. Trước kia Lưu Nguyệt là bạn thân của cô, nhưng giờ đã là người một nhà, có qua có lại vẫn là điều nên làm. Dọn dẹp xong cô lại ngủ một giấc, khi mở mắt đã là lúc mọi người tan ca trưa. Hạ Uyển Ương cảm giác nếu cứ tiếp tục thế này thì Tết tới có thể mang đi làm thịt được rồi. Nhìn vào gương trong không gian, cô thấy mình như mập thêm cả vòng, mọi người xuống nông thôn đều gầy đi, còn cô thì sắp biến thành heo mất rồi. Đến giờ ăn trưa mà Trương Thời Dã vẫn chưa đến, Hạ Uyển Ương vui vẻ vào không gian ăn một bát mì lạnh và một đĩa củ cải muối cay. Những ngày gần đây phải ăn những món như gan heo, cà rốt khiến miệng cô nhạt nhẽo, thèm đến mức “chảy cả mỏ. Ăn xong vẫn không thấy Trương Thời Dã đến, Hạ Uyển Ương bắt đầu lo lắng. Biết tính anh, dù có chuyện lớn đến đâu cũng không bao giờ bỏ qua việc mang đồ ăn đến cho cô. Hạ Uyển Ương thay một chiếc đầm màu hồng nhạt, xỏ giày vải trắng, buộc tóc đuôi ngựa cao, đeo túi nhỏ rồi đi ra ngoài. Rất nhanh cô đã đến trước nhà Trương Thời Dã. Từ xa nhìn lại, sao mà đông người đến vậy, tụm thành từng lớp bên ngoài cổng nhà anh. Hạ Uyển Ương kiễng chân nhìn vào trong, chỉ nghe thấy tiếng khóc mà thấy toàn là đầu người lố nhố. Nóng ruột, cô nảy ra sáng kiến, nhân lúc mọi người dồn sự chú ý vào bên trong sân, cô nhanh chân chạy đến sát bờ tường, nhảy qua. Phủi sạch bụi trên tay, cô đi thẳng vào trong nhà. Trong phòng chính, một người phụ nữ đang quỳ dưới đất, khóc lóc nước mắt nước mũi ròng ròng, ôm chặt lấy chân Trương Thời Kinh. Lý Sơn Nha thì ôm Tiểu Hoa thì thào gì đó, còn Lý Đại Phúc ngồi xổm hút thuốc chắn ở cửa. Trương Hòa Bình và bà Kiều ngồi trước bàn ăn, còn Trương Thời Dã đứng bên cạnh với vẻ mặt bực bội, xem đồng hồ liên tục. Chị dâu lớn, Lưu Phương, thì đứng ở góc, mặt đầy vẻ thích thú. Thấy tình hình như vậy, Hạ Uyển Ương định lén leo lại ra ngoài tường. Dù sao cũng chưa kết hôn, cô cũng hiểu chuyện “nhà có chuyện không nên để lộ ra ngoài. Nhưng ánh mắt láu lỉnh của Lý Sơn Nha chợt liếc thấy cô, “Hạ thanh niên, cô đứng lại!” Vừa dứt lời, Lý Linh nhanh chóng buông chân Trương Thời Kinh, lao đến quỳ xuống đất, định ôm lấy chân Hạ Uyển Ương. Hạ Uyển Ương chưa từng thấy cảnh này, sợ đến nỗi thét lên, lùi lại, “A! Cô làm gì vậy?! Trương Thời Dã lập tức đẩy Lý Đại Phúc ra, bước đến ôm cô vào lòng, vừa vỗ nhẹ lên lưng cô vừa nói dịu dàng, “Uyển Uyển, đừng sợ, đừng sợ, có anh ở đây rồi! Miệng thì nói lời dịu dàng, nhưng ánh mắt lại đầy sát khí, nhìn Lý Linh như muốn phóng ra hàng trăm mũi dao. Lý Linh bị ánh mắt đó dọa đến nỗi cứng người, im bặt. Hạ Uyển Ương dần bình tĩnh lại, vừa rồi cô thật sự bị dọa sợ. Không phải cô yếu đuối, nhưng Lý Linh sau mấy ngày bị nhốt mà trông chẳng khác gì ma quỷ. Khuôn mặt đầy nước mắt nước mũi, cơ thể tỏa ra mùi hôi, tóc rối thành búi, áo quần lấm lem máu và vết bẩn, một chiếc giày cũng không có. Cô ra hiệu cho Trương Thời Dã thả mình ra. Dù gì ngoài cổng cũng đông người nhìn, ôm nhau thế này không hay, dù là tình huống đặc biệt nhưng cũng khó tránh khỏi lời ra tiếng vào. Trương Thời Dã lo lắng nhìn cô, Hạ Uyển Ương khẽ cười, “Em sợ anh có chuyện nên đến xem. Giờ thấy anh không sao, em về đây. Em đã ăn rồi, anh đừng lo nhé. Hạ Uyển Ương vừa định quay đi thì Lý Linh đã quỳ sụp xuống trước mặt cô, “Hạ thanh niên, xin cô tha thứ cho tôi. Tôi bị mỡ heo che mờ mắt mới hại đến cậu út. Tôi còn hai đứa con, tôi không thể ly hôn được!” Hạ Uyển Ương nhìn Trương Thời Dã, rồi lại nhìn Lý Linh, “Cô ly hôn hay không thì liên quan gì đến tôi?” Ánh mắt Lý Linh lóe lên một tia hận thù như rắn độc, nhưng ngay lập tức trở về vẻ đáng thương, dù vậy vẫn không qua được ánh mắt sắc bén của Hạ Uyển Ương. Cô nghĩ thầm: Chơi trò hai mặt với cô sao? Trò này cô chơi từ lâu rồi. Hạ Uyển Ương nép sát vào Trương Thời Dã, giả vờ hoảng sợ, “Anh Thời Dã, ánh mắt cô ta nhìn em đáng sợ quá.” Trương Thời Dã ngẩn ra trước tiếng “Anh Thời Dã” ấy, ngực như có cả đàn thỏ đang nhảy nhót. Hạ Uyển Ương ngước lên nhìn anh, đôi mắt ánh lên vẻ tội nghiệp, khẽ bóp nhẹ tay anh, khiến anh bừng tỉnh. Quay lại đối diện với Lý Linh, Trương Thời Dã toát ra uy thế, như thể nhiệt độ trong sân giảm đi vài độ, “Nếu cô không cần đôi mắt của mình nữa, tôi có thể móc nó ra giúp cô! Hạ Uyển Ương nấp sau lưng Trương Thời Dã, thò đầu ra làm mặt xấu với Lý Linh. Bé Tiểu Hoa từ trong lòng Lý Sơn Nha nhảy ra, chạy đến bên Hạ Uyển Ương và đẩy cô một cái, “Đồ đàn bà xấu xa, vì cô mà cha mới không cần mẹ tôi nữa! Cô quyến rũ chú bốn, cô là hồ ly tinh!” Hạ Uyển Ương ngỡ ngàng, đây là lời của một cô bé ba bốn tuổi sao? Cô nhớ lúc mình bằng tuổi này còn đang chơi với đất cát, làm sao mà biết mấy từ như “quyến rũ hay “hồ ly tinh cơ chứ! Sắc mặt Trương Thời Dã đen như than, anh quay lại xoa đầu Hạ Uyển Ương và nói, “Uyển Uyển, em về điểm thanh niên trí thức trước đi. Xử lý xong chuyện nhà, anh sẽ tới tìm em. Hạ Uyển Ương gật đầu, Lý Sơn Nha định ngăn lại, nhưng Trương Thời Dã quát, “Tôi xem ai dám động vào cô ấy! Hạ Uyển Ương bước ra khỏi sân, đám đông tự động nhường đường cho cô. Mấy bà tám như Vương thẩm, Đinh thẩm, Thái thẩm lên tiếng bày tỏ sự quan tâm, cô mỉm cười đáp lại từng người, rồi quay về điểm thanh niên trí thức. Cởi chiếc váy hồng ra, Hạ Uyển Ương thấy một lớp bụi bám khi cô leo tường nên nhanh chóng vào không gian tắm rửa, thay quần áo, rồi dùng nước suối nhẹ nhàng lau vết thương. Sau khi chỉnh trang, Hạ Uyển Ương ra khỏi không gian và nằm xuống giường. Thực lòng mà nói, cô có chút cảm thương cho Trương Thời Kinh. Ly hôn thì để lại vết thương lòng cho con cái, mà không ly hôn thì cứ thấy gai mắt. Hơn một giờ sau, Trương Thời Dã vội vã chạy vào, vào đến nơi liền uống một hơi cạn ly nước. “Uyển Uyển, em không sao chứ? anh ba đã đi làm thủ tục ly hôn với cô ta rồi. Cha mẹ nhất quyết không cho một kẻ độc ác như thế sống chung trong nhà nữa. Hạ Uyển Ương ngồi dậy, nhìn anh đầy bất lực, “Anh nói vậy là ý gì? Việc cô ấy có ly hôn với anh ba anh hay không, em thật sự không quan tâm mà. Trương Thời Dã cười hóm hỉnh, “Vậy sau này, nếu em gả cho anh rồi, có thể sống dưới một mái nhà với cô ta mà làm chị em dâu không?