Trương Thời Dã đưa cô đến gần khu nhà thanh niên tri thức, cách đó khoảng ba mươi mét thì dừng lại. Thế nhưng, bàn tay của hai người vẫn chưa buông nhau. Anh suy nghĩ một lúc rồi nói, “Chuyện của chúng ta có nên giữ bí mật một thời gian không? Hạ Uyển Ương nhìn anh, “Tại sao phải giữ bí mật? Anh chưa có vợ, em chưa có chồng, chúng ta tự nguyện ở bên nhau mà! “Nhưng bố mẹ em chưa biết, lỡ họ không đồng ý thì sao? Hạ Uyển Ương thở phào nhẹ nhõm, “Không đâu, bố mẹ em chắc chắn sẽ đồng ý. Em đã nói với họ là em có người trong lòng rồi! Sự ngạc nhiên thoáng hiện trong mắt Trương Thời Dã, anh nhẹ giọng đáp: “Anh thật sự không can đảm như em, đến cả việc thích em anh cũng không dám thừa nhận. Xin lỗi, sau này sẽ không như thế nữa. “Anh về nghỉ ngơi sớm nhé. Ngày mai sẽ bắt đầu trồng trọt, anh sẽ nhờ bố sắp xếp cho em công việc nhẹ nhàng hơn, làm xong việc của mình, anh sẽ đến giúp em. Em cứ giữ sức, không cần phải cố. Thức ăn ở khu tập thể cũng không ngon, không thích thì đừng ăn, để anh nấu mang cho em. Lần này, Hạ Uyển Ương đến lượt bất ngờ, “Anh biết nấu ăn sao? Trương Thời Dã cười dịu dàng, “Lý do tại sao anh biết nấu, để sau anh sẽ nói cho em. Nghe lời, mau về nghỉ đi, ngủ sớm nhé. Hạ Uyển Ương kéo tay anh đi ngược lại, Trương Thời Dã bước theo cô hai bước, đành phải lên tiếng, “Nghe lời, về thôi. Không còn cách nào, Hạ Uyển Ương đành buông tay anh, mỗi bước quay đầu lại một lần mà đi về. Trương Thời Dã cũng không biết mình về nhà bằng cách nào. Đến cửa nhà, tâm trí anh vẫn còn lâng lâng, thay vì vào phòng mình, anh đến phòng bố mẹ. Trương Hòa Bình đang ngâm chân, còn Kiều Thư Vân đang ngồi trên giường vá áo. “Con cũng nhớ đường về đấy à? Cả cơm cũng không ăn, bố thấy con như người mất hồn ấy! Trương Hòa Bình hừ một tiếng đầy bực bội. Trương Thời Dã cười, ngồi xuống cạnh giường, “Bố, ngày mai bắt đầu gieo hạt phải không? Bố cho Hạ Uyển Ương làm việc nhẹ thôi được không? Trương Hòa Bình tức đến suýt nữa rút chân ra khỏi chậu, nếu không phải ngại chuyện đánh không lại anh con trai cao lớn này, có lẽ ông đã cho cậu ta vài cú đá, “Bố nói mà con cứ như gió thoảng qua tai vậy hả? Lại còn định bám dính con bé đó? Rồi ông quay sang nhìn Kiều Thư Vân, “Bà nghe đây, nó không còn nhỏ nữa đâu, lo tìm mối mà gả quách đi cho xong! Trương Thời Dã đứng bật dậy, “Bố, con có người yêu rồi, chính là Hạ Uyển Ương. Bình thường đội trưởng Trương là người mạnh mẽ, không sợ trời không sợ đất, vậy mà lúc này cũng sững người, suýt ngã vào chậu nước, “Cậu đang mơ giữa ban ngày hả? Trời chưa tối đâu! Trương Thời Dã bất đắc dĩ xoa trán, “Thật mà bố. Tối nay con đã gặp cô ấy. Con thật lòng thích cô ấy, và cô ấy cũng đồng ý làm người yêu của con rồi. Anh quyết định không nói về việc Hạ Uyển Ương là người tỏ tình trước, sợ bố lại lẩm bẩm thêm điều gì đó. Kiều Thư Vân đặt chiếc áo xuống, nhìn con trai với vẻ mặt không thể tin nổi: “Con trai, con đang nói đến vị thanh niên trí thức Hạ Uyển Ương mới tới không lâu phải không? Con gái của sư trưởng quân khu thành phố lớn? Cô gái xinh đẹp thay mấy bộ quần áo mỗi ngày ấy hả?” Trương Thời Dã nhắm mắt lại, sau đó nghiêm túc giải thích: “Bố mẹ, con không phải đang mơ đâu. Con biết điều kiện nhà mình không xứng với cô ấy, nhưng việc yêu một người không liên quan đến gia thế của cô ấy. Dù cô ấy là con gái của sư trưởng hay con nhà nông dân, con đều yêu cô ấy vì con người cô ấy, chứ không phải vì gia thế!” Trương Hòa Bình và Kiều Thư Vân vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật. Trời ơi, cưới một cô vợ như thế về, liệu họ có nuôi nổi không? Nhìn thấy con trai ngập tràn niềm vui, họ không đành lòng làm tổn thương nó, nhưng vẫn thấy thật mâu thuẫn! “Được rồi, ngày mai để cô ấy theo mẹ đi gieo hạt nhé? Trương Hòa Bình dò hỏi. Trương Thời Dã cúi đầu, cau mày rồi mới đáp: “Gieo hạt lâu sẽ đau lưng lắm ạ. Anh hiểu rõ công việc này mệt mỏi ra sao, không cần dùng quá nhiều sức nhưng cúi gập lưng lâu ngày sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe. Trương Hòa Bình thở dài ngao ngán rồi hỏi tiếp: “Vậy bón phân thì sao? Trương Thời Dã lắc đầu, nhăn nhó: “Phân bón rất hôi, cô ấy sẽ không chịu nổi mùi đó đâu! Trương Hòa Bình không nhịn được quát: “Chẳng lẽ lại để cô ấy đi cày? “Bố đùa con à, cô ấy yếu ớt vậy, làm sao có sức chứ? Anh nói, giọng đầy thương xót. Trương Hòa Bình liếc anh một cái rồi bất ngờ đùa: “Hay là để cô ấy làm trưởng đội cho cả làng? Không ngờ, Trương Thời Dã lại gật đầu đồng ý: “Cũng được! Lúc này, Kiều Thư Vân ngã người cười ngặt nghẽo trên giường, Trương Hòa Bình bực quá, nhặt chiếc dép lên ném về phía Trương Thời Dã, vừa nói lẩm bẩm: “Thằng nhóc thối, hết thuốc chữa rồi! Đi ngủ đi! Trương Thời Dã ra ngoài, vừa đi vừa nghe tiếng mẹ gọi với theo: “Thời Dã, mẹ để phần cơm cho con trong nồi đấy, ăn rồi hãy ngủ nhé! Con dâu thứ ba, Lý Linh, đang đứng nghe lén ngoài cửa, bĩu môi nói với chồng: “Thời Kinh, bố mẹ rõ ràng thiên vị em cậu, bữa cơm không ăn mà vẫn để phần, đến lượt anh chắc chẳng được vậy đâu. Trương Thời Kinh lườm Lý Linh: “Bố mẹ thương em thì sao? Lo cho thân mình đi, đừng như chó lo chuyện nhà mèo! Lý Linh im lặng, nhưng trong lòng vẫn ấm ức. Cô cảm thấy gia đình này không bình thường, đặc biệt là ông cụ, thiên vị cậu út rõ ràng. Càng nghĩ, cô càng bực bội. Cô âm thầm tự nhủ, nếu thật sự có cô con dâu thứ tư gia nhập, chẳng phải mình sẽ bị xem thường sao? Ý nghĩ đó khiến cô cảm thấy vô cùng bất an và khó chịu. Sau khi trở lại phòng, Hạ Uyển Ương vào không gian, ăn một tô cơm trắng với thịt kho, uống hai chai nước ngọt, rồi đánh một cái ợ hài lòng. Nghỉ ngơi một lát, cô đi tìm Đại Tráng và Thúy Hoa để chia sẻ tin vui. “Thúy Hoa, Đại Tráng! Hai con hổ vừa thấy cô lại đến gần, bản năng lùi về sau, mắt chúng đầy cảnh giác và bất an. Tuy nhiên, Hạ Uyển Ương không cho chúng cơ hội trốn thoát, ánh mắt lấp lánh niềm vui, cô vội lao về phía Đại Tráng. “Ha ha, lại gặp các ngươi rồi! Cô nói lớn, ôm chầm lấy Đại Tráng khiến nó giật mình lùi lại liên tục nhưng vẫn bị cô ôm chặt. “tao nhớ bọn mày lắm! He he… báo cho bọn mày tin vui, tao và Trương Thời Dã đã yêu nhau rồi đó! Cô hào hứng tuyên bố, khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc như thể cả thế giới này đã trở nên tuyệt vời hơn. “tao giỏi không nào? Mới đến chưa đầy nửa tháng mà đã cưa đổ anh ấy rồi! Hạ Uyển Ương tự hào nói, ánh mắt đầy vẻ đắc ý. “bọn mày vui không? Vui thì phải thể hiện chứ! Cô vừa nói vừa vuốt ve bộ lông của Đại Tráng. “Nào, cười một cái nào! Hạ Uyển Ương khuyến khích, cố gắng làm cho Đại Tráng thể hiện niềm vui. Đại Tráng len lén liếc cô một cái, rồi miễn cưỡng hé miệng cười để lấy lòng. Sau khi trêu đùa một lúc, Hạ Uyển Ương nhớ tới Từ Kiều Kiều - cái miệng dẻo của cô ta lúc nào cũng không ngừng lải nhải. Lúc thì cô ta soi mói cô ăn gì, lúc thì nói cô mặc gì, thật phiền phức! Cô chạy một hơi lên lưng chừng núi, tay chống hông, thở hổn hển. Đợi hơi thở đều lại, cô đảo mắt một cái, nở nụ cười ranh mãnh rồi hét lớn về phía lũ khỉ trên cây: “Này, các con, hái đào cho ta nào! Nghe lệnh, những con khỉ nhanh chóng hái từng quả đào to, chín mọng đặt dưới chân cô, chẳng mấy chốc, trước mặt Hạ Uyển Ương đã đầy những trái đào tươi ngon. Nhìn đống đào trước mặt, khóe miệng Hạ Uyển Ương nhếch lên, nhưng thay vì ăn ngay, cô lấy một cái bàn chải nhỏ và hộp đựng, rồi ngồi xổm xuống bắt đầu kỳ cọ từng quả. Hành động của cô khiến lũ khỉ tò mò, chúng xúm lại quan sát, mắt tròn xoe nhìn theo từng động tác của cô. Cô vừa tỉ mỉ lau sạch trái đào, vừa giải thích: “Quả đào có nhiều lông, ăn sẽ ngứa cổ lắm. Nửa tiếng sau, cô cuối cùng cũng lau sạch hết đống đào, hộp đựng đã đầy lông đào. Hài lòng gật đầu, cô cầm một quả lên cắn thử, vị ngọt mát làm cô híp mắt thỏa mãn. “Phần còn lại bọn mày ăn đi nhé! Nói rồi cô ôm hộp lông đào xuống núi, chuẩn bị về ngủ.