Hôm nay là ngày cuối cùng chọn giống, ngày mai sẽ bắt đầu gieo trồng. Hạ Uyển Ương hồi tưởng lại ngày đầu tiên ra đồng kiếp trước mà vẫn còn run sợ. Khi đó, cô bị ép xuống nông thôn, không mang theo hộp sắt mà mẹ đã chuẩn bị cho, dù trong “kho bạc cá nhân có hơn ba trăm đồng nhưng cuộc sống vẫn chật vật. Ngày ngày phải ăn uống cùng đám thanh niên tri thức, đồ ăn không hợp khẩu vị, lại còn phải chịu đựng sự quấy rối của Lý Văn Trác, khiến tâm trạng cô lúc nào cũng bực bội. Vì vậy, ngay ngày đầu tiên ra đồng cô đã bị say nắng và ngất xỉu. May mắn thay, lần này cô đã có cơ hội làm lại, chuẩn bị kỹ càng hơn, trừ khử trước hai kẻ phiền phức, lại còn tỏ tình với Trương Thời Dã. Trương Thời Dã sau khi suy nghĩ thông suốt thì chẳng chờ được đến ba ngày, chỉ ngay chiều hôm đó, anh đã sốt sắng đứng đợi trên con đường mà Hạ Uyển Ương sẽ đi qua sau khi tan làm. Cô bé đã bước đến với anh nhiều như thế, anh mà còn chần chừ nữa thì không đáng để thích cô mất. Hạ Uyển Ương cũng nhìn thấy anh, ánh mắt cô dịu dàng, đầy chăm chú. Mỗi đường nét trên gương mặt anh hiện rõ, từng chi tiết đều toát lên vẻ cuốn hút riêng. Đôi mày rậm hơi nhếch lên, toát ra khí chất bất kham, đôi mắt sâu thẳm như ngôi sao trong đêm, lấp lánh sự huyền bí. Lúc này, đôi môi Trương Thời Dã khẽ mím, biểu hiện sự kiên định và điềm tĩnh. Đợi cô đến gần, anh nhỏ giọng nói, “Một lát nữa, anh vẫn sẽ đợi ở đây. Hạ Uyển Ương có chút bực bội, sao lại cứ như đặc vụ giao dịch vậy nhỉ? Tuy nghĩ thế nhưng cô vẫn khẽ gật đầu đồng ý, trở về phòng ở khu thanh niên. Cơm chưa nấu xong, cô sốt ruột muốn ra ngoài, liền nói lại một câu là không ăn tối rồi quay vào phòng. Cô rửa mặt, thay một chiếc váy xanh nhạt bó eo, đi kèm đôi giày da nhỏ màu be. Ra khỏi phòng, cô nghe giọng châm chọc của Từ Kiều Kiều: “Hạ Uyển Ương, sao cậu ngày nào cũng như không hợp bọn tôi thế? Không ăn cơm chung thì thôi, xong việc còn ăn mặc diêm dúa ra ngoài, không sợ bọn du côn bám theo à? Hạ Uyển Ương quay lại mỉm cười nhẹ nhàng rồi giơ tay tát một cái, “Cô nghĩ mình là ai mà đòi tôi phải báo cáo việc mình đi đâu? Đừng rảnh mà xen vào việc của người khác! Lý Tĩnh trốn sau lưng Từ Kiều Kiều, lắp bắp nói, “Hạ Uyển Ương, cậu quá đáng lắm, sao muốn đánh ai là đánh vậy? Từ Kiều Kiều phản ứng lại, định nhào vào, “Hạ Uyển Ương, cậu dám đánh tôi? Hôm nay không xé xác cậu ra thì thôi! Hạ Uyển Ương né sang bên, khiến Từ Kiều Kiều ngã nhào, “Loại như các cậu, thêm năm đứa nữa cũng chẳng làm gì được tôi. Tránh xa ra, đừng làm phiền tôi! Nói rồi cô còn trừng mắt nhìn Lý Tĩnh, khiến cô nàng sợ hãi lùi lại mấy bước. Hạ Uyển Ương cười khẩy rồi đi thẳng ra ngoài. Đến gốc cây hòe, Trương Thời Dã quả nhiên vẫn đứng im lặng ở đó. Hạ Uyển Ương nhíu mày, trong bụng thầm nghĩ anh chàng này bị trúng tà gì à? Nhìn cô từng bước tiến lại, Trương Thời Dã cảm thấy tim mình đập mạnh, phần còn thiếu trong trái tim anh từ trước tới giờ, giờ như đã được lấp đầy một cách trọn vẹn, “Em đến rồi? Đây không phải chỗ thích hợp để nói chuyện, anh đưa em đến một nơi khác nhé? Hạ Uyển Ương gật đầu, đi theo anh cách một khoảng năm bước. Hai người lặng lẽ đi, không ai nói với ai một lời, bầu không khí trầm mặc đến lạ thường. Thời gian chầm chậm trôi qua, hai người đã đi được hơn hai mươi phút mà vẫn không nói gì, như thể hai người xa lạ không liên quan gì đến nhau. Trong lòng Hạ Uyển Ương dâng lên nỗi bất an và tò mò, không biết Trương Thời Dã định nói gì với cô. Một lúc sau, hai người đi qua một khu rừng nhỏ, cảnh vật đột ngột mở ra trước mắt cô: một dòng suối trong vắt trải dài, hai bên bờ là muôn hoa dại đủ màu sắc tỏa hương ngào ngạt. Dọc bờ suối là những tảng đá hình thù kỳ lạ, tạo nên không khí bí ẩn đầy quyến rũ. Kiếp trước, Hạ Uyển Ương không hề biết đến nơi này, lòng cô rộn lên niềm vui. Thấy vẻ mặt hạnh phúc của cô, Trương Thời Dã cũng bất giác nở một nụ cười dịu dàng. Ngắm nhìn Trương Thời Dã một lúc, Hạ Uyển Ương lên tiếng: “Trương Thời Dã, anh định nói gì với em vậy? “Về những gì em nói với anh vào buổi trưa… Hạ Uyển Ương lại đưa tay ra ngăn, “Em đã bảo anh suy nghĩ ba ngày mà. Nếu anh không muốn, chỉ cần không đến là được, chẳng cần nói gì với em cả.” Trương Thời Dã từ từ tiến đến gần Hạ Uyển Ương, từng bước đi của anh đều nhẹ nhàng, như sợ làm cô giật mình. Ánh mắt anh đong đầy sự kiên định và dịu dàng, khiến người đối diện khó lòng không động lòng. “Anh không định từ chối, chỉ là...” Trương Thời Dã hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi nói, “Anh chỉ là không dám tin mọi chuyện là thật. Anh là người rất cố chấp, một khi đã yêu thích ai hay điều gì thì sẽ không dễ dàng thay đổi. Vì vậy, khi em nói rằng em cũng có cảm giác tương tự, anh thật sự rất ngạc nhiên.” Nói đến đây, Trương Thời Dã ngừng lại một chút, như thể đang sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Hạ Uyển Ương nhìn anh, trong lòng dâng lên sự tò mò và mong chờ. Trương Thời Dã thở dài một hơi sâu, rồi tiếp tục: “Thật ra, tỏ tình vốn nên là phần của anh, nhưng cuối cùng lại để em nói trước. Anh xin lỗi vì đã không dũng cảm như em. Nhưng xin em hãy tin rằng, tình cảm của anh dành cho em chẳng hề thua kém một chút nào. Cuối cùng, Trương Thời Dã dùng ánh mắt chân thành nhất nhìn Hạ Uyển Ương, nhẹ nhàng nói: “Hạ Uyển Ương, từ cái nhìn đầu tiên anh đã thích em. Nhưng cảm giác này không chỉ là một cái gì đó như tình yêu sét đánh, mà là một thứ tình cảm giống như định mệnh. Anh hứa sẽ trân trọng tình cảm này và luôn đối xử tốt với em. Bề ngoài, Hạ Uyển Ương vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh, nhưng bên trong, cô như thể đang hét lên vui sướng: “ጿ ኈ ቼ ዽ ጿ!” “Vậy... vậy... vậy là từ giờ anh là người yêu của em rồi đúng không? Hạ Uyển Ương cúi đầu, chân đá đá viên đá nhỏ dưới đất. Ánh mắt Trương Thời Dã như muốn thiêu đốt khi nhìn cô, anh cảm thấy không thể cưỡng lại sự đáng yêu của cô. Anh thầm nghĩ, làm sao lại có cô gái thẳng thắn như vậy? Chỉ muốn ôm cô vào lòng! Nghĩ là làm, Trương Thời Dã nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, cảm nhận hương thơm dịu nhẹ và sự mềm mại của cô. Anh không dám ôm quá chặt, chỉ đơn thuần là vòng tay một cách dịu dàng, “Phải, anh là người yêu của em, sau này sẽ là chồng em. Hạ Uyển Ương tựa vào anh, hít lấy hương thơm nhàn nhạt của thuốc lá pha lẫn mùi xà phòng từ anh, mùi hương thật lạ nhưng cũng thật dễ chịu, giống hệt như lần trước khi anh bế cô ra khỏi bệnh viện tâm thần ở kiếp trước. Nghĩ đến bệnh viện đó, cô lại âm thầm nguyền rủa Lý Văn Trác và Phương Chiêu Điệp, thấy hơi hối hận vì đã để rắn độc kết liễu chúng. Đáng lẽ nên hành hạ thêm chút nữa rồi mới để chúng chết. Hai người yên lặng ôm nhau một lúc lâu, Trương Thời Dã lưu luyến buông cô ra. Trời đã bắt đầu tối, Hạ Uyển Ương sống ở khu nhà thanh niên tri thức, nếu về muộn sẽ bị người khác dòm ngó. Trương Thời Dã xoa nhẹ mái tóc mềm của cô, “Để anh đưa em về nhé. Hạ Uyển Ương gật đầu, hai người lặng lẽ đi về, cô bĩu môi, “Hay là chúng ta nắm tay nhau một chút nhé? Trương Thời Dã đang lâng lâng trong không khí lãng mạn, nghe cô nói vậy thì giật mình, “Nắm... nắm tay? “Ừm, anh là người yêu của em mà, nắm tay chắc không sao đâu nhỉ? Giọng Hạ Uyển Ương càng nói càng nhỏ. Ngay lập tức, bàn tay to, hơi thô ráp của anh đã bao trọn lấy tay cô. Một người đỏ tai, một người đỏ mặt, Hạ Uyển Ương đi sau, gương mặt hiện rõ nụ cười tinh quái.