Sau khi cảnh sát rời đi, các thanh niên tri thức cũng chia nhau trở về. Trương Thời Dã nghĩ một lúc, rồi nhân lúc Trương Hòa Bình không để ý, khẽ kéo tay Hạ Uyển Ương: “Trưa nay em có thể ra ngoài một lát không? Hạ Uyển Ương suýt nữa không giữ nổi vẻ bình tĩnh, cố nén nụ cười, đáp: “Được, ăn xong em sẽ ra gốc cây hòe nhé? Trương Thời Dã gật đầu. Quay lại nơi làm việc, Hạ Uyển Ương lập tức bị một đám bạn bè vây quanh, ai cũng háo hức hỏi xem chuyện gì đã xảy ra. Cô kể lại mọi thứ không thiếu một chi tiết. “Mọi người nói xem, hai người đó thật là xui xẻo, mới đêm tân hôn đã bị rắn cắn chết, thật là đen đủi! “Nghe nói Phương Chiêu Đệ mấy hôm nay đến kỳ kinh nguyệt, có khi nào rắn tỉnh dậy do mùi máu mà bò vào không? “Đừng có nói bừa, phụ nữ ai chẳng có ngày đó, chẳng thấy ai bị rắn độc cắn cả! Mọi người sôi nổi thảo luận, Hạ Uyển Ương thì chỉ im lặng cười, trong lòng ngập tràn niềm vui vì cuối cùng cũng trả được mối thù kiếp trước. Buổi trưa, khi quay lại khu nhà ở, Hạ Uyển Ương kêu lên, “Em không ăn cơm nữa đâu, để phần cho Lý Tưởng, rồi ngay lập tức chạy về phòng, nhanh chóng khóa cửa và vào không gian riêng. Cô lau sạch những vết mồ hôi, còn tranh thủ gội đầu, rồi dùng máy sấy khô. Loay hoay chọn đồ, cô quyết định vẫn mặc lại bộ đồ buổi sáng: áo sơ mi xanh và quần màu be. Cuối cùng, cô thoa một ít nước hoa, rồi tô nhẹ một lớp dưỡng môi cho đôi môi trông óng ả. Ăn vội vài chiếc bánh bao, Hạ Uyển Ương nhìn đồng hồ rồi lập tức chạy ra ngoài. “Lý Tưởng, không biết chị Uyển Ương của cậu có phải đang hẹn hò với trai làng không nhỉ? Trưa thế này mà không ngủ lại đi ra ngoài làm gì? Cố Tu Viễn cúi đầu ăn cơm, nhưng trên môi hiện rõ một nụ cười buồn. Lý Tưởng vốn đã không ưa Từ Kiều Kiều từ sáng, cô đã nói nhiều lời gây hiểu lầm trước mặt cảnh sát. Anh tức giận ném đũa xuống bàn: “Từ Kiều Kiều , đầu óc cô ngấm nước hay sao? Nhà mình thì không lo mà cứ bám theo chị Uyển Ương, cô đúng là nhảm nhí! Nghe nhắc đến gia đình mình, Từ Kiều Kiều lập tức im lặng, cố gắng tìm cách từ từ dò la thông tin từ Lý Tưởng. Hạ Uyển Ương chạy đến gốc cây hòe, còn cách chừng hai mươi mét, cô đã thấy Trương Thời Dã đang đứng đó, trong lòng không khỏi dâng lên niềm vui khó tả. Cô cố gắng điều chỉnh hơi thở, miệng không ngừng nở nụ cười ngọt ngào. Hạ Uyển Ương nhẹ nhàng đi vòng ra phía sau gốc cây, rón rén tiến lại gần, rồi bất ngờ hét lên: “Này! Cô mong chờ nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Trương Thời Dã, nhưng anh dường như đã sớm đoán được trò đùa của cô, hoàn toàn không hề giật mình. Trương Thời Dã từ tốn quay lại, nhìn cô đầy bất lực: “Từ lúc em cách anh ba mét, anh đã biết rồi! Hạ Uyển Ương bĩu môi: “Sao anh biết? Trương Thời Dã không lẽ lại nói là anh ngửi thấy mùi hương của cô? “Anh nghe thấy tiếng bước chân, Trương Thời Dã đỏ mặt giải thích. Hạ Uyển Ương nghi ngờ nhìn anh: “Em đã đi nhón chân mà anh cũng nghe thấy? Anh là chó à, tai thính thế? Trương Thời Dã chỉ biết ôm đầu chịu trận. Hạ Uyển Ương thì vẫn không ngừng trêu chọc anh: “Anh gọi em ra đây làm gì thế? Hay là muốn cởi áo khoe với em là anh cũng rắn chắc lắm? Lời nói táo bạo của cô khiến Trương Thời Dã toát mồ hôi lạnh, anh nheo mắt lại: “Hạ Uyển Ương, em cũng nói vậy với những người đàn ông khác sao? Nói xong, anh chợt khựng lại. Cả hai vốn chỉ mới quen nhau, liệu cô có giận anh vì câu hỏi này không? Hạ Uyển Ương nhìn anh với đôi mắt long lanh như hai viên ngọc đen, trong ánh mắt có chút uất ức. Trương Thời Dã sững sờ. Cô bé này lại giận thật sao? Anh còn chưa hết hậm hực cả buổi sáng, mà bây giờ lại phải dỗ cô rồi? Hạ Uyển Ương cúi đầu không nói, Trương Thời Dã lập tức bối rối, lúng túng dỗ dành: “Anh đùa thôi mà, em đừng khóc. Là anh sai rồi. Hạ Uyển Ương ngẩng lên, giọng có chút trách móc: “Trương Thời Dã, sao anh lại nghĩ về em như vậy? Em đến đây mới mấy ngày, các bạn đều nhận ra em thích anh. Vậy mà trong lòng anh, em lại là người như thế sao? Nói rồi, cô bí mật véo nhẹ vào mông mình để nước mắt chực trào ra. Trương Thời Dã sững người, không nói nên lời. Anh từng cảm thấy Hạ Uyển Ương đối xử với anh khác với mọi người, ít nhất là chưa từng tỏ vẻ khó chịu, nhưng anh lại nghĩ rằng đó là vì cha anh là đội trưởng nên cô không thể ghét bỏ anh. Nhưng bây giờ anh mới nhận ra rằng, cô thực sự có tình cảm với anh. Anh bỗng thấy mình thật nhỏ bé, còn cô là ánh sáng chói lọi, là niềm vui, là sự đáng yêu, còn anh chỉ là một kế toán nhỏ ở đội sản xuất. So với gia cảnh của cô, anh chẳng là gì cả. “Hạ Uyển Ương, đừng đùa anh như vậy. Đừng khóc, anh thật sự không nghĩ vậy đâu. Trương Thời Dã khẩn trương nói, giọng đầy hối hận. Hạ Uyển Ương thầm xoa xoa vết đau do mình tự cấu, ngước lên nhìn Trương Thời Dã. Cô thấy người đàn ông ngốc nghếch này, kiếp trước vẫn như thế, luôn nhìn cô bằng ánh mắt nồng cháy mà không dám bước thêm một bước nào. “Trương Thời Dã, em không đùa đâu. Em đã sống 18 năm và đây là lần đầu tiên em thích một người đàn ông. Em sẽ không đùa với danh tiếng của mình, thích là thích. Ngay từ cái nhìn đầu tiên em đã thích anh rồi, nếu không thì em cũng không thân thiết với anh đến vậy. Tin hay không tùy anh, chấp nhận hay không cũng tùy anh. Ba ngày sau, em sẽ đợi anh ở đây. Nếu anh đến thì nghĩa là anh chấp nhận em, nếu không đến thì từ đó về sau em sẽ không làm phiền anh nữa.” Trong lòng cô thầm bổ sung thêm một câu, Nhưng chuyện đó thì chắc chắn không xảy ra rồi. Trương Thời Dã há miệng định nói gì đó, nhưng Hạ Uyển Ương giơ tay lên ngăn lại, “Đừng vội trả lời, anh cứ suy nghĩ kỹ đi. Nói xong, cô xoay người, đuôi tóc buộc kiểu xương cá khẽ đung đưa sau lưng khi cô đi, không hề quay đầu lại. Đi được mười mét, cô tự vỗ vào ngực, “Trời ơi, hồi hộp chết đi được! Đây là lần đầu tiên tỏ tình qua hai kiếp người của mình đấy!” Về đến phòng ở khu nhà thanh niên tri thức, Hạ Uyển Ương vội vào không gian riêng, leo lên núi và gọi Đại Tráng cùng Thúy Hoa đến nghe cô kể chuyện. Cô thao thao bất tuyệt kể cho hai con hổ nghe những chuyện ở kiếp trước, rồi chia sẻ cả những cảm xúc, tâm trạng của mình kiếp này. Đại Tráng nghe cô gái lảm nhảm với vẻ mặt mơ màng, hoa si, chỉ biết lén đảo mắt vài vòng. Trong khi đó, Trương Thời Dã ngồi dưới gốc cây hòe, mắt nhìn đăm đăm về phía trước như một pho tượng đá bị thời gian đóng băng. Một câu hỏi cứ quẩn quanh trong đầu anh: “Cô bé ấy sao lại thích mình nhỉ? Câu hỏi này làm anh trầm ngâm mãi, như thể mình vừa hút phải thuốc mê, suy nghĩ bồng bềnh mà chẳng thể tìm ra câu trả lời. Anh tự nhủ: “Dù cho cô bé chỉ đang trêu chọc mình thì sao chứ?” Chỉ cần được ở bên cô, bị cô trêu đùa anh cũng cam lòng. Việc được người mình thích tỏ tình đúng là một bất ngờ lớn, là niềm vui nhất trong suốt hai mươi năm cuộc đời của anh. Anh sẵn lòng thử, dù có bị bỏ rơi thì cũng chẳng sao, ít ra anh đã từng có được cô. Dù sao, từng có vẫn hơn chưa từng có.