Hạ Uyển Ương nằm trong không gian nghỉ ngơi một lát, thấy thời gian đã gần đến, liền đi gọi dì Đinh, nhà gần rừng nhất, đi cùng.

Dì Đinh là “trợ thủ” đắc lực trong “nhóm tin tức” của cô. Có dì ấy quảng bá thì đến cả mấy con chó đầu làng cũng biết.

Hạ Uyển Ương khoác tay dì Đinh, như không có chuyện gì, cùng đi về phía kho. Khi đến gần rừng, cô dừng lại, “Dì Đinh, dì có nghe thấy gì không?”

Dì Đinh cũng dừng lại, “Không nghe thấy gì cả, có phải cháu nghe lầm không?

Đúng lúc này vang lên tiếng hét của một cô gái: “A—!”

Hạ Uyển Ương giả vờ hoảng hốt, “Dì Đinh, để cháu đi gọi người, đừng để xảy ra chuyện gì!”

Dì Đinh gật đầu, Hạ Uyển Ương lập tức chạy đi. Không bao xa, cô gặp mấy bà trong nhóm, “Nhanh lên, vào rừng xem đi, có tiếng gì lạ lắm, dì Đinh đang canh chừng ở đó!”

Nghe có “tiếng lạ”, mấy bà liền gọi thêm các ông chồng. Cả Kiều Thư Vân và Trương Hòa Bình cũng có mặt.

Khi mọi người đến rìa rừng, họ thấy Lý Văn Trác và Phương Chiêu Đệ đang ôm lấy những chỗ quan trọng, định chạy đi.

“Trời ơi, ban ngày ban mặt mà sao lại trơ trẽn thế này!”

“Đúng là thế, Phương trí thức trẻ còn đang đến tháng cơ đấy, vậy mà Lý Văn Trác lại gấp gáp như thế!”

“Nhìn người đầy đất kìa, chắc là “chiến đấu” dữ dội lắm, đến mức không tìm được cả quần áo!”

“Cái Phương Chiêu Đệ này dáng người cũng chẳng ra gì, như chưa phát triển ấy. Nếu không nhìn mặt, tôi còn chẳng biết đằng trước hay đằng sau!”

Trương Hòa Bình mặt mày tối sầm, trông đầy giận dữ, còn cô Kiều thì phì một tiếng về phía đôi “trí thức” đó, “Cái ngữ trí thức thành phố mà thế này à? Chúng tôi ở quê còn không làm ra cái chuyện trơ trẽn như thế!

Lý Văn Trác ấp a ấp úng, hai tay che chắn phía dưới, mặt trắng bệch, kính không biết đã rơi đi đâu.

Không như Lý Văn Trác chỉ cần che bên dưới, Phương Chiêu Đệ phải che cả trên lẫn dưới, mồ hôi chảy ròng ròng. Đúng lúc ấy, một người đàn ông trong đám đông buông một câu: “Che bên dưới là đủ rồi, phía trên của cô cũng chẳng khác gì tôi, chẳng có gì để nhìn cả!

Nói xong, mọi người cười phá lên.

Phương Chiêu Đệ xấu hổ ngồi xổm xuống đất, co người lại như con chim cút, ôm lấy chân. Cái gì thế này? Sao cô vẫn còn sống chứ? Con hổ lớn như vậy, sao không cắn chết bọn họ?

Khi Trương Thời Dã đến, anh đã nhìn thấy cô nhóc đang nhón chân nhảy nhót muốn chen vào đám đông mà không chen được, trong lòng vừa bực vừa buồn cười, “Hạ Uyển Ương, lại đây!

Hạ Uyển Ương quay đầu lại, mắt đỏ hoe vì cố chen vào, cô chạy nhanh đến bên anh, “Anh ơi, em nghe thấy động tĩnh nên đi gọi mọi người, lúc quay lại thì không chen vào được nữa, anh giúp em chen vào được không?

Trương Thời Dã nghiêm mặt, “Em chen vào làm gì? Không sợ bẩn mắt à? Còn nhỏ mà cứ thích chơi với mấy bà bác, có ra thể thống gì không?

Hạ Uyển Ương bĩu môi, “Mấy bà bác thì sao chứ? Họ đều quý em, kể cho em nhiều chuyện mà em không biết, vui lắm đó! Anh giúp em chen vào xem đi, nếu không thì chiều nay họ trò chuyện, em không theo được!

Trương Thời Dã: “Không được!

Cô nhóc này sao có thể nhìn mấy thứ đó? Nhìn xong không phải sẽ mọc lẹo sao?

Tiền Quế Lan đứng ở phía trước hô lên, “Hai đứa này chẳng phải đang lén lút hẹn hò sao? Cần phải ngâm vào lồng heo rồi!

Lý Văn Trác học theo tư thế của Phương Chiêu Đệ, vốn đang ngồi xổm dưới đất. Nghe vậy, hắn vội vàng đứng bật dậy, khiến cả đám người đồng thanh “Ối!” lên một tiếng.

“Lý trí thức trẻ, vốn liếng của anh cũng dám ra đây khoe à?

“Nhìn nhỏ xíu, chẳng khác gì đứa cháu ba tuổi nhà tôi.

“Ha ha ha ha ha… Mọi người cười ầm lên, mấy ông bà đâu có quan tâm đến chuyện này. Vất vả lắm mới có chuyện lớn như vậy, chẳng thể bỏ lỡ để mà có chuyện để bàn tán!

Từ lúc mọi người bắt đầu cười, Trương Thời Dã đã yêu cầu Hạ Uyển Ương bịt tai lại. Anh vốn muốn tự mình che tai cho cô, nhưng mấy người giỏi buôn chuyện nhất đội đều có mặt ở đó, anh không dám làm gì khác, chỉ có thể bảo cô tự che tai.

Cô nghe lời thật, bảo che là che ngay, đáng yêu muốn chết!

Lý Văn Trác mặt đỏ bừng, lại ngồi xổm xuống, “Tôi và Phương trí thức trẻ hoàn toàn trong sạch. Chúng tôi chỉ vào rừng nói chuyện, tự nhiên xuất hiện một con hổ lớn, miệng nó há rất to, răng rất sắc. Tôi và Phương trí thức trẻ sợ quá ngất đi, lúc tỉnh dậy thì nằm ở đây, quần áo cũng không thấy đâu, chắc là do con hổ làm!

Cả đám lại cười phá lên, vài bà còn cười đến ngã ngửa xuống đất, vỗ đùi cười nghiêng ngả.

Trương Hòa Bình cũng nhịn cười không nổi, ho hai tiếng, “Thôi đừng cười nữa. Lý Văn Trác, nếu cậu muốn bịa cớ thì bịa cái nào hợp lý chút được không? Đội ta mấy chục năm nay không có con hổ nào, mà dù có, nó sẽ cởi quần áo của cậu chắc? Sao, hổ ăn chay hả, cố tình hãm hại cậu đấy à?

Vương Tĩnh kéo Lý Tĩnh chen lên trước mặt Trương Hòa Bình, “Đội trưởng Trương, tôi thấy Lý Văn Trác và Phương Chiêu Đệ đi ra ngoài lúc trưa, sau đó Hạ Uyển Ương cũng đi theo. Ông có thể hỏi cô ấy xem có thấy hổ không!

Lý Tĩnh lườm Phương Chiêu Đệ, trong lòng đầy khinh bỉ: Cái đồ trơ trẽn, đến tháng cũng không quên quyến rũ người khác!

Dì Đinh đứng dậy chỉnh lại áo, rồi phì một tiếng về phía Vương Tĩnh, “Hừ! Cô gái tâm địa đen tối! Lúc trưa Hạ trí thức trẻ đến tìm tôi ở nhà, hai đứa cùng nhau đến đây. Khi đến tìm tôi mặt cô ấy còn có vết hằn vì ngủ. Theo như cô nói, chắc là cô ấy ngủ trong rừng à? Cô có vấn đề về mắt hả?

Dì Vương hừ lạnh, “Mắt mũi gì chứ? Rõ ràng là cố ý bôi nhọ Hạ trí thức trẻ! Người ta là cô gái trẻ còn trong trắng, bị nói thành kẻ nghe lén, không phải vu khống là gì?

Vương Tĩnh bị phun nước bọt đầy mặt, tức quá khóc òa lên.

“Xì! Đã lớn tướng, đâu phải con nít ba tuổi, nói khóc là khóc. Trước đây tôi còn thấy cô ta giỏi giang, muốn giới thiệu cho thằng Sáu nhà tôi. Nhưng thế này thì cưới về chắc phá tan nhà mất thôi! Dì Vương lắc đầu, mặt đầy vẻ chán ghét.

Hạ Uyển Ương nhướng mày nhìn Trương Thời Dã, vẻ mặt đầy tự hào.

Trương Thời Dã bật cười, “Được lắm, em giỏi đấy, thâm nhập vào đội các dì rồi, tài giỏi!

“Đương nhiên, em với các dì là bạn thân, có thể chia sẻ mọi bí mật mà! Hạ Uyển Ương đắc ý nói.

Trương Thời Dã nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, ánh mắt như muốn tràn ngập sự cưng chiều, anh thầm nghĩ: “Một cô gái nhỏ ngoan ngoãn, mềm mại thế này, nếu anh xứng đáng có được cô ấy thì tốt biết bao.

Đứng ở đằng xa, Lý Ngọc nắm chặt hai tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay đến chảy máu mà không cảm thấy đau. Vì sao chứ? Cô quen biết Trương Thời Dã từ nhỏ, chị gái cô còn cưới anh trai của anh. Cô đã tạo biết bao lần “tình cờ gặp gỡ nhưng lại không bằng một cô trí thức mới đến chưa đầy một tuần?

Trương Hòa Bình mặt đen như than, lớn tiếng, “Năm nay đội sẽ xét chọn tiên tiến cuối cùng. Hai năm trước không có chuyện gì, nếu giờ làm to chuyện này, không được chọn tiên tiến, cái máy kéo dùng ba năm nay cũng sẽ bị thu hồi. Mọi người nghĩ xem nên giải quyết thế nào đi!

Nghe đến chuyện sẽ bị thu hồi máy kéo, ai cũng không đồng ý. Máy kéo có tác dụng rất lớn, không ai muốn bị thu lại!

“Đội trưởng, hai người này cũng lớn tuổi rồi, đã làm ra chuyện này thì cho bọn họ cưới nhau đi. Như vậy chúng ta giữ kín chuyện này, tiên tiến vẫn là của chúng ta!

“Phải rồi, cứ thế mà làm! Chúng tôi đồng ý!

Lý Văn Trác nghe nói bắt cưới Phương Chiêu Đệ thì lập tức không giả vờ nữa. Phương Chiêu Đệ chỉ là người giúp hắn giặt giũ, nấu ăn chứ cũng không phải bạn tình, cưới cô ta rồi làm sao hắn về thành phố?

“Tôi không đồng ý! Tôi với Phương trí thức trẻ hoàn toàn trong sạch, các người không tin thì thôi. Muốn dùng tôi để giữ máy kéo cho các người, đừng có mơ! Lý Văn Trác tin rằng mọi người không thể ép hắn cưới Phương Chiêu Đệ. Cho dù không lấy được Hạ Uyển Ương, hắn có thể chờ những nữ trí thức có gia thế mới đến.

Dì Kiều không còn chút thiện cảm nào với gã trai trơ trẽn, không biết xấu hổ này, “Lý Văn Trác, đầu óc cậu bị kẹp cửa à? Không cưới Phương Chiêu Đệ thì đội chúng tôi sẽ đưa cậu đến công an đấy!

“Ban ngày ban mặt mà dám làm chuyện xằng bậy, mấy chục cặp mắt đều nhìn thấy cả. Nhẹ thì đi lao động cải tạo ở nông trường, nặng thì ‘ăn đạn’! Đã cho lối thoát rồi mà còn không biết đường xuống, còn ngồi đây nói nhảm?

Đến lúc đó thử kể cho mấy anh công an nghe xem, chuyện con hổ cởi quần áo hộ hai người, xem họ có tin không!

Lời vừa dứt, cả đám lại cười phá lên.

Lý Văn Trác hoảng loạn. Nếu hắn bị bắt, thì từ đó cha mẹ và các em của hắn còn mặt mũi nào nữa? Cưới Phương Chiêu Đệ cũng tốt, chỉ cần không đăng ký là được, vậy thì cũng có thêm một người giúp việc miễn phí.