Về đến phòng, nhìn vợ mình ngày càng mặn mà, đầy đặn và quyến rũ, đột nhiên, trong lòng Trương Thời Dã dâng lên cảm giác tự ti. Anh ôm cô vào lòng, hỏi nhỏ: “Bảo bối, anh già rồi phải không?”

Hạ Uyển Ương bị anh làm cho cười đến không ngừng được, cô cố tình nói: “Già chứ! Anh cũng đã 43 tuổi rồi, sắp bước qua tuổi 50 rồi đấy!”

Trương Thời Dã nghe vậy, buông cô ra, vẻ mặt đầy ủy khuất, nói: “Vậy phải làm sao đây? Hay là ngày mai em đi làm đẹp thì dẫn anh đi theo luôn đi, bảo họ kiếm một anh nhân viên nam phục vụ cho anh, tút tát cho anh đàng hoàng chút.”

Hạ Uyển Ương bật cười lớn, ôm lấy cổ anh, giọng dịu dàng nói: “Anh làm gì mà già? Đã đến tuổi này rồi mà còn nhõng nhẽo như con nít. Anh xem kìa, thân hình vẫn phong độ, khí chất vẫn ngút ngàn, mấy cô minh tinh thấy anh còn phải sáng mắt lên ấy chứ!”

Nghe vợ nói vậy, ánh mắt Trương Thời Dã tràn đầy hạnh phúc. Anh cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô, rồi thì thầm, “Cảm ơn em đã ở bên anh. Anh sẽ mãi là người đàn ông trẻ trung nhất trong mắt em.”