Trương Cẩm Nguyệt đã trưởng thành thành một thiếu nữ duyên dáng, trí thông minh cao ngất ngưởng, luôn giữ vị trí đầu bảng trong lớp mà chưa từng đổi chủ. Còn Trương Tinh Xán thì ngược lại, việc gì cũng làm rất tốt, chỉ có học hành là chẳng hứng thú chút nào, lần này thi cử còn đứng bét lớp. Điều này khiến Hạ Uyển Ương rất đau lòng. Cô và Trương Thời Dã vào thập niên 80 đã được xem là những sinh viên tài năng, cầm trên tay bằng tốt nghiệp đại học Columbia, cô còn là giảng viên của Đại học Phúc Đán, vậy mà con trai lại học hành đến mức này? Ngày hôm đó, sau khi bị giáo viên mời lên trường, Hạ Uyển Ương tức tối nhìn Trương Thời Dã: “Giống y như anh đấy! Lần tới anh tự đi họp phụ huynh cho con trai mình đi, tôi không bao giờ đi nữa! Trương Thời Dã gãi mũi: “Lại chuyện gì rồi? Tinh Xán lại bị phê bình hả? Hạ Uyển Ương uống một hơi cạn cốc nước, rồi đập mạnh chiếc cốc xuống bàn, giận dữ nói: “Bị phê bình thì đã đỡ rồi, đời này tôi chưa bao giờ mất mặt như thế! Con trai anh xem phim nhiều quá nên lập hội nhóm ở trường, hễ không vừa ý là động tay động chân, còn cảnh cáo người ta không được méc. Tôi phải đi xin lỗi từng người đấy! Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương