Trương Thời Dã vùi đầu vào cổ Hạ Uyển Ương, nghẹn ngào nói: “Dù thế nào, cũng là lỗi của anh. Sao anh không đi cùng em vào nhà vệ sinh? Sao lại tin lời người khác mà không đi tìm em? Sao phải mất hơn một tiếng mới nhận ra có chuyện?

Hạ Uyển Ương muốn cười mà không được, lúc này Trương Thời Dã giống hệt một chú chó lớn vừa phạm lỗi, cô thật sự không biết phải làm sao với anh nữa!

Bất chợt, cô nghĩ ra điều gì đó, vỗ nhẹ vào lưng anh và nói: “Chồng à, chờ em một chút nhé!

Trương Thời Dã buông cô ra, chậm rãi ngồi xuống mép giường.

Hạ Uyển Ương mở tủ, bí ẩn cầm lấy một bộ quần áo rồi chạy vào phòng tắm. Trương Thời Dã vẫn đang chìm trong cảm giác áy náy, hoàn toàn không để ý đến hành động khác lạ của cô.