Trương Thời Dã nửa ôm Hạ Uyển Ương và gật đầu chào những người khác, sau khi nhận phòng, hai người trở về phòng nghỉ. Vừa bước vào phòng, cả hai lập tức vào không gian, Trương Thời Dã vừa ôm cô, vừa bắt đầu tháo đồ cho cả hai, “Ôi, bà xã mệt mỏi lắm phải không?” Hạ Uyển Ương như một con bạch tuộc quấn chặt lấy anh, đầu lười biếng tựa vào vai anh. Trương Thời Dã thích thú với sự phụ thuộc vô thức của cô, cảm thấy bản tính nam nhi của mình được thỏa mãn. Một lúc sau, hai người không còn vướng bận gì nữa, hoàn toàn thỏa mái với nhau. Trương Thời Dã từng bước nâng cô vào dòng suối nhỏ, đôi chân cô mỗi lần bước đều khiến anh cảm thấy nhói lên, ánh mắt anh đỏ bừng, hơi thở cũng vì cô vô tình cọ vào mà trở nên gấp gáp hơn. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương