Hạ Uyển Ương nhanh chóng lau khô người, nhảy cẫng lên, chạy ào về phòng, “Đi đếm tiền thôi! Trương Thời Dã xoa xoa trán, thật sự chẳng biết phải làm sao với cô. Hạ Uyển Ương mở một trong các thùng, bên trong là từng chồng tiền mặt, được cột gọn gàng bằng dây, mỗi chồng là năm nghìn, mỗi thùng mười vạn, tổng cộng mười lăm thùng là một trăm năm mươi vạn. Ngoài ra còn có các thỏi vàng, bạc, cùng nhiều món trang sức bằng vàng, vòng tay, vòng cổ và một bộ trang sức hồng ngọc nguyên bộ! Cô vui vẻ đeo từng món lên cổ và tay mình, cười thích thú đến độ lăn lộn. Trương Thời Dã ôm lấy cô, “Được rồi, nếu em thích đeo thì mình vào đây đeo mỗi ngày. Giờ đi mua vé đi, em muốn mở cửa hàng cho bố mẹ thì mình mở. Kinh doanh mà, càng nhiều càng tốt. Ta xuống miền Nam xem có cơ hội nào không! Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương