Hai người đi ra đến con đường chính, Hạ Uyển Ương lấy từ không gian ra một chiếc xe hơi nhỏ. Trương Thời Dã cẩn thận bế cô lên ghế phụ rồi khởi động xe. Chiếc xe lao đi như tên bắn, cuốn theo một làn bụi mờ.

Hạ Uyển Ương ngoan ngoãn ngồi trong xe, hỏi: “Anh yêu, tên thư ký Hồ đó là người thế nào?

Trương Thời Dã mắt nhìn về phía trước, thong thả đáp: “Một kẻ cặn bã, anh đã điều tra hắn. Đã hại không biết bao nhiêu cô gái trẻ. Hắn và thằng con trai còn cùng nhau làm những chuyện bẩn thỉu, đúng là chẳng khác gì súc sinh.

Lúc đó anh định dùng những việc này để đe dọa hắn, nhưng không may lại không có chứng cứ. Khi anh tìm đến nhà những cô gái ấy thì hoặc họ đã dọn đi, hoặc đã trở thành tình nhân lâu dài của hắn. Hồi trước khi làm thủ tục, hắn cố tình gây khó dễ cho anh lâu nhất, chỉ vì biết anh có chút tiền nên muốn vòi thêm.

Hạ Uyển Ương nửa cười nửa không hỏi: “Anh đưa hắn bao nhiêu vậy?