Trước khi về từ miền Nam, Hạ Uyển Ương không báo tin cho Trương Thời Dã, nhưng khi bước ra khỏi ga tàu, cô đã nhìn thấy người đàn ông ấy, đứng đợi cô không biết bao lâu rồi. “Ba!” Tiểu Nguyệt Nguyệt như một ngôi sao băng vui vẻ chạy về phía trước, ôm chặt lấy chân Trương Thời Dã. Nhưng bất ngờ là, Trương Thời Dã không cúi xuống nhìn Tiểu Nguyệt Nguyệt, ánh mắt hắn như bị một lực vô hình cuốn chặt lấy, dán vào Hạ Uyển Ương, trong mắt hắn hiện lên niềm vui, sự mong đợi và cả một chút uất ức không dễ nhận ra. Hạ Uyển Ương vội chạy đến bên hắn, “Anh làm gì ở đây? Đợi lâu chưa?” Bà Kiều lảng tránh ánh mắt, chậm rãi đi tới, “À, lúc mẹ gọi về nhà đã vô tình nói lỡ miệng, nhưng không phải mẹ cố ý đâu nhé. Đã thống nhất là chuyến đi này chỉ có phụ nữ thôi, mẹ không có làm trái lời hứa!” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương