“Con cái gì chứ, tôi không biết chị đang nói gì cả!
Hạ Uyển Ương đáp, “Không tin tôi thì cứ đi bệnh viện kiểm tra. Nếu tôi vu oan, tôi sẽ bồi thường cho cô một trăm đồng. Còn nếu cô thật sự có thai, tôi sẽ đưa cô đến đồn công an. Cô định lừa cưới nhà tôi đấy à? Một kẻ mất nết mà dám đòi nhiều lễ hỏi thế, cô lấy đâu ra mặt mũi?
Ánh mắt Vu Tình hoảng loạn, mồ hôi lấm tấm trên trán. Cuối cùng, cô nhượng bộ, quỳ sụp xuống trước mặt Hạ Uyển Ương, “Cô tư… không, chị ơi, em sai rồi, tha cho em đi. Em thật sự không còn cách nào khác mới phải làm như vậy, em hứa sẽ không dám nữa!
Cô quay sang Đại Oa, “Trương Kiến, Trương Kiến, anh tha thứ cho em đi. Em cũng thật lòng thích anh, xin anh nể tình hai tháng qua mà tha cho em. Em đã bị cưỡng bức, đứa bé trong bụng là con hoang, không có giấy kết hôn thì không phá được. Xin anh thương em, tha cho em được không?
Đại Oa cảm thấy cả thế giới quan của mình sụp đổ. Trong hai tháng qua, mỗi lần anh muốn nắm tay, Vu Tình đều tránh né. Anh nghĩ đó là vì cô e thẹn, nào ngờ lại là một kẻ mất nết!