Sau Tết, vào ngày mùng bốn, cả gia đình Trương chuyển đến Thượng Hải.

Bà Kiều luyến tiếc không nỡ bán ngôi nhà đã sống nửa cuộc đời, đồ đạc lặt vặt đều được đóng gói gửi đến Thượng Hải, còn đồ nội thất thì mấy anh em phủ khăn lên và khóa cửa kỹ trước khi rời đi.

Người dân trong đội đến tiễn đưa, bởi Trương Hòa Bình làm đội trưởng bao nhiêu năm mà không lấy một đồng của công, mỗi năm đội đều đóng góp lương thực nhiều nhất, lương thực của dân làng đủ ăn, sống yên ổn, chưa bao giờ có người nào phải chịu đói.

Chu Diên lái máy kéo đưa gia đình Trương đến ga tàu. Mười người lớn cùng bảy đứa trẻ lên tàu một cách rầm rộ, Tô Mạn nhìn cô con gái nhỏ trong lòng và mỉm cười nhẹ nhõm.

Năm năm trước, cô vẫn là người bị nhà chồng đuổi ra ngoài, về nhà mẹ đẻ sống trong cảnh cúi đầu nhẫn nhục, bị chị dâu bắt nạt, anh trai khinh thường, ngay cả mẹ ruột cũng không yêu thương. Cuộc sống khiến cô cảm thấy không còn ý nghĩa.