“Em nói cho anh biết, từ nay về sau không được nói chuyện với cô ta nữa. Nói là thích chơi với con trai, chẳng qua là cô ta tự muốn ở cùng đàn ông, còn sợ người khác nói cô ta lả lơi thì bịa lý do thôi!”
Trương Thời Dã cười khẩy, “Thế là vợ ghen à? Vậy thì oan cho anh quá rồi. Cô nàng đàn ông như vậy, anh nhìn một cái còn sợ mọc mụn lẹo nữa là. Từ 'lả lơi' này thật chẳng hợp chút nào. Vợ à, em không hiểu đàn ông rồi, đàn ông thích phụ nữ chủ động thật đấy, nhưng còn phải nhìn mặt nữa chứ. Trông thế kia, tắt đèn cũng không được, cứ như đang ôm một người đàn ông mà ngủ vậy!”
Nói xong, hắn còn liếc qua dáng người nhỏ nhắn của vợ mình, ánh mắt nóng bỏng làm Hạ Uyển Ương đỏ bừng mặt, lườm hắn một cái đầy yêu kiều, “Cút, đồ lưu manh!”
Hạ Uyển Ương có một chất giọng thật hay, khi kết hợp với giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại kiểu vùng Giang Nam, âm thanh phát ra càng thêm ngọt ngào và dịu dàng.
Trương Thời Dã nghe xong không khỏi bị mê mẩn, nửa người trở nên tê dại. Giọng nói này đã từng đơn độc vang lên trong nhiều đêm, khiến hắn say đắm đến điên cuồng.