Hạ Uyển Ương ném đống quần áo vừa cởi lên ghế sofa đơn bên cạnh, “Không nhiều đâu, bốn, năm lớp thôi. Haizz, em thật sự nhớ cái giường lò ở Đông Bắc quá, em còn đang nghĩ có nên làm một cái giường lò trong nhà không.

Trương Thời Dã từ trong chăn ngồi dậy, ba bước là đã cởi sạch đồ của cô rồi đẩy vào chăn, “Không có giường lò nhưng có anh, chẳng lẽ không đủ ấm sao?

Hạ Uyển Ương ngơ ngác, không ngờ anh lại hành động nhanh đến thế.

Trương Thời Dã lại chui vào chăn, “Ấm chưa?

Hạ Uyển Ương trừng mắt, “Trương Thời Dã, anh có thể dẹp mấy ý nghĩ bậy bạ trong đầu đi không? Đến mèo cũng không động dục quanh năm suốt tháng đâu, bỏ tay ra khỏi người em ngay!