Hai ngày nhanh chóng trôi qua, khi Trương Thời Dã trở về, Hạ Uyển Ương vẫn ngồi bên bàn chăm chú đọc sách. “Vợ ơi, anh về rồi đây.” Hạ Uyển Ương quay đầu lại, đôi mắt mỏi mệt sáng lên, cô lập tức lao ra cửa, nhào vào người anh. Trương Thời Dã dang rộng vòng tay đón lấy người vợ nhỏ của mình, “Đêm qua có nhớ anh không?” Hạ Uyển Ương dụi mặt vào cổ anh, khẽ gật đầu. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương