Thời gian trôi qua rất nhanh, trước mùa xuân, các đội trưởng trong các đội phải lên công xã tham dự hội nghị động viên sản xuất vụ xuân, và Trương Thời Dã là kế toán cũng phải đi cùng, chuyến đi này kéo dài hai ngày.

Trương Thời Dã ỉu xìu trở về nhà lấy đồ, nhìn thấy cô vợ nhỏ Hạ Uyển Ương đang chăm chú đọc sách bên bàn, trong lòng anh mềm nhũn ra, anh từ phía sau ôm lấy cô bé, giọng trầm trầm nói: “Vợ ơi, anh phải đi công xã cùng bố, đi hai ngày lận, em ở nhà ngoan nhé, anh về sẽ mua đồ ngon cho em.

Mắt Hạ Uyển Ương sáng lên: “Đi đi, em sẽ thu dọn đồ cho anh!

Nói xong, cô bắt đầu chạy khắp phòng, miệng lẩm bẩm: “Bàn chải, quần áo ngủ, khăn tắm, rồi mang thêm một bộ quần áo nữa, lỡ bẩn còn có cái mà thay. Hehe, em thật là chu đáo!

Vốn dĩ Trương Thời Dã không muốn xa cô hai ngày, nghe cô nói vậy, anh bỗng phì cười.