Vẫn còn hai căn nhà chưa kịp đi xem, đành phải hẹn sang ngày mai. Tối đó, Hạ Uyển Ương vẫn nằm trong chăn, tay cầm hai tờ chứng nhận quyền sở hữu nhà ngắm nghía mãi. Trương Thời Dã nhìn cô, cười nói, “Em thích nhà đến vậy sao?” Hạ Uyển Ương liếc anh, “Tất nhiên rồi, đồ có giá trị mà ai lại không thích? Không thích thì chỉ có ngốc thôi!” Trương Thời Dã xoa đầu cô, “Em mới là ngốc đấy!” “Anh không thích nhà sao? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương