Trong ngày cưới của anh cả Trương Thời Phong, hai đứa nhỏ Đại Oa và Nhị Oa là những người buồn nhất. Mẹ chúng đã đi lấy chồng, giờ cha lại sắp cưới mẹ kế, không biết liệu sau này chúng có còn được đi học nữa không.
Sáng sớm, Bà Kiều gọi hai đứa vào phòng, ôm chúng vào lòng, “Đại Oa, Nhị Oa, bà nội biết trong lòng các cháu khó chịu, nhưng cha mẹ các cháu không hòa thuận, sống với nhau chỉ làm khổ nhau thôi. Sau này, các cháu cũng sẽ có cuộc sống của riêng mình. Ông bà nội cũng lớn tuổi rồi, không thể chăm sóc cha các cháu cả đời. Các cháu cũng không muốn cha phải cô đơn, đúng không?
Đại Oa, dù đã lớn, vẫn không kiềm được mà rơi nước mắt, “Bà nội, mẹ kế sẽ không đối xử tệ với chúng cháu chứ? Có bạn học của cháu, mẹ kế không cho chúng đi học, bắt về nhà làm ruộng. Cháu không muốn làm ruộng.
Bà Kiều vỗ lưng Đại Oa, “Dì Tô của các cháu không phải đã luôn tốt với các cháu sao? May vá quần áo mới cho các cháu, còn cho các cháu tiền tiêu vặt nữa. Dì ấy không có con, sau này các cháu coi dì như mẹ ruột, dì cũng sẽ coi các cháu như con ruột. Có bà nội ở đây, các cháu không cần phải lo lắng. Dì ấy còn là bạn thân của thím út các cháu nữa, bạn của thím út sao có thể là người xấu được?
Nhị Oa lau nước mắt, “Bà nội nói đúng, thím út đối xử với chúng cháu rất tốt, dì Tô cũng vậy. Sau này chỉ là sống chung một nhà, không có gì thay đổi cả!