Thấm thoắt đã đến ngày 20 tháng Chạp, hôm nay là ngày Trương Thời Vũ trở về nhà.

Sáng sớm, Trương Thời Dã đã về nhà họ Trương, “Mẹ, đây là đồ Uyển Ương chuẩn bị. Cô ấy thấy hơi khó chịu, chờ đến lúc gần đến giờ anh hai về, con sẽ gọi cô ấy.

Nhìn thấy vẻ mặt rạng rỡ của anh, Bà Kiều hiểu ngay, nhận lấy đồ từ tay anh và nói, “Con cũng đừng quá nôn nóng, Uyển Ương còn trẻ, các con có thể đợi vài năm nữa rồi sinh con!

Trương Thời Dã xoa mũi, “Con đâu muốn có con sớm làm gì, để tụi con bị quấy rầy à. Mẹ cũng đã có cháu nội rồi, con không vội cho mẹ bế cháu đâu, cứ đợi đến ba mươi rồi tính!

Bà Kiều chỉ cười, không tranh cãi nữa. Con cái tự có phúc của con cái, miễn sao vợ chồng sống vui vẻ là đủ.