Hai người đã kết hôn gần một năm, Trương Thời Dã thậm chí còn quen thuộc cơ thể cô hơn cả chính cô. Anh nhẹ nhàng chạm vào những điểm nhạy cảm của cô, nhanh chóng khiến Hạ Uyển Ương chìm đắm hoàn toàn vào cảm giác ngọt ngào, cơ thể cô cũng dần mềm mại như bông.

Người đàn ông đói khát suốt cả tuần không dễ gì chịu nhịn, lại có dòng nước suối thần kỳ bên cạnh giúp phục hồi, khiến Trương Thời Dã càng không chút kiêng dè.

“Vợ yêu, em không biết anh yêu em nhiều đến thế nào đâu. Kiếp trước có lẽ là anh còn tiếc nuối, nhưng kiếp này từ khi hai mươi tuổi anh đã có được em, mà anh vẫn thấy không đủ. Yêu em cả đời cũng không đủ!

Mắt Hạ Uyển Ương ươn ướt, ánh mắt lộ vẻ mê man và yếu đuối, đôi môi cô khẽ run lên, hoà nhịp theo động tác của anh. Đôi tay cô siết chặt cánh tay anh, móng tay bấm sâu vào da anh, như muốn qua cách này để bày tỏ sự dựa dẫm và khát khao của mình.

Sau cơn mây mưa, cả hai cùng ăn tối, âu yếm không rời. “Vợ yêu, mở miệng ra, ăn thêm miếng nữa nhé?