Ra khỏi cửa hàng, Hạ Uyển Ương cười khoái chí như một chú cáo nhỏ. Trương Thời Dã xoa đầu cô, “Đi mua đồ thôi mà cũng không yên. Thôi nào, mua xong rồi thì đi lo việc chính! Hai người đến chợ đen, trả phí 3 xu để vào trong và lập tức bị choáng ngợp bởi khung cảnh bên trong. Chợ đen ở Kinh Thành quả thật không tầm thường, đến cả xe đạp cũ cũng được bày nguyên một dãy. Trương Thời Dã ghé sát tai Hạ Uyển Ương, “Nơi này hàng hóa đầy đủ như thế, nếu không lấy ra thứ gì hiếm có, mình sẽ không bán được giá cao đâu! Hạ Uyển Ương cũng đáp khẽ, “Hiếm có? Đồ trong không gian cũng bán gần hết rồi. Đồ lấy từ Dương Thành còn lại chỉ có ngàn chiếc áo len và trăm cái đồng hồ, thuốc lá còn mười cây, em tính giữ lại cho bố. Trương Thời Dã suy nghĩ, “Thôi, vậy chưa cần bán, trước hết mình đi dạo một vòng xem tình hình thế nào. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương