Ra khỏi rừng, hai người vào không gian cùng với thùng hàng.
Hạ Uyển Ương hân hoan xoay quanh đống tiền mặt giữa nhà, nói vui sướng, “Anh yêu, bốn vạn tiền mặt, năm mươi thỏi vàng nhỏ, mỗi thỏi trị giá khoảng ba ngàn, lời to rồi! Ông Ngũ còn để thêm hai vòng tay trong thùng nữa, anh xem này, chất lượng cũng tốt lắm!
Nếu cứ thế này, mỗi chỗ mình bán một đợt, rồi chuồn đi chỗ khác, khi về đến nhà chắc mình kiếm được bốn, năm chục vạn. Ha ha ha, mình có phải là đại gia của cả nước không?
Trương Thời Dã vừa cởi áo vừa nói: “Đương nhiên rồi. Thời điểm này mà có mười ngàn đồng đã là giàu, nhưng chúng ta có thể kiếm nhiều hơn thế. Đồng hồ mới là mối làm ăn chính. Mình mua vào với giá bảy mươi đồng, ra Bắc bán được ba trăm đồng mỗi chiếc, lời hai trăm ba một cái. Chúng ta có tổng cộng một ngàn chiếc, em tính xem kiếm được bao nhiêu?
Anh cởi xong đồ của mình, rồi bắt đầu cởi đồ của Hạ Uyển Ương. Cô mải nghĩ về tiền đến nỗi không để ý rằng mình đã bị anh cởi sạch, để rồi bị anh bế ngang, bước xuống suối.