Về đến nhà khách, vừa vào phòng, Trương Thời Dã đã không kìm lòng được mà ôm lấy eo Hạ Uyển Ương từ phía sau, miệng nhẹ nhàng ngậm lấy tai cô, khẽ hôn lên vành tai mềm mại, đầu lưỡi lướt nhẹ tạo ra cảm giác tê dại. Người cô khẽ run lên, khuôn mặt dần ửng đỏ. Anh nhẹ nhàng vuốt ve eo thon của cô, hơi thở trở nên gấp gáp, khao khát bắt đầu bùng cháy trong lòng anh. Anh cúi đầu vùi vào cổ cô, tham lam hít lấy mùi hương dịu dàng, rồi khẽ cắn vào cổ cô. “Bà xã, em tha thứ cho anh rồi phải không? Anh thực sự sai rồi, từ giờ anh thề sẽ không bao giờ lớn tiếng với em nữa, được không? Cô bé càng áp sát vào anh, tay cũng vô thức ôm lấy cánh tay anh, như sợ mất thăng bằng. Ánh mắt cô mơ màng, khẽ lộ ra chút khát khao, nhưng vẫn e thẹn. Tuy miệng cô vẫn chưa chịu nhượng bộ, “Em phải xem xét lại đã! Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương