Đêm đen, gió lạnh, là thời điểm thích hợp để trả thù. Hạ Uyển Ương cẩn thận tô vẽ lên mặt Trương Thời Dã, biến anh thành một chàng “mặt đen” chính hiệu. Sau đó, cô điểm một vài nốt tàn nhang trên mặt mình, rồi khéo léo dán lên một tờ giấy đen lên răng, trông giống như bị mất một chiếc. Nhìn vào gương, cô không nhịn được bật cười vì tạo hình “cải trang này. “Chồng ơi, nhìn em này!” Trương Thời Dã ngạc nhiên, bất đắc dĩ nói, “Hạ Uyển Ương, em không thèm giữ hình tượng trước mặt anh nữa phải không?” Hạ Uyển Ương chỉ vào anh, giả bộ buồn bã, “Trương Thời Dã, anh đúng là chỉ mê cái vỏ ngoài của em. Nói thật đi, ngày xưa có phải vì em đẹp nên anh mới để ý không? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương