Giang Anh Nam mặc áo lót trắng không tay, để lộ bắp tay cuồn cuộn, trên đó xăm hình rồng sống động như muốn bay vút lên trời. Anh ta mặc chiếc quần đen hơi rộng, theo bước chân đong đưa, dưới chân là đôi dép kẹp, bước đi phát ra tiếng lạch cạch.

“Huynh đệ, ở địa bàn của tôi mà đánh người của tôi, nể mặt một chút chứ? Giang Anh Nam dùng giọng địa phương nói.

Trương Thời Dã buông Sơn Cẩu ra, phủi phủi vết bẩn không tồn tại trên áo, “Nể mặt cũng được. Nhưng đám người của anh chặn chúng tôi, còn đòi vợ tôi. Xem ra, chỗ của anh cũng chẳng vừa!

Giang Anh Nam nheo mắt, “Người nơi khác thì đừng nên tỏ ra quá ngông cuồng!

Trương Thời Dã lạnh nhạt liếc nhìn hắn, rồi quay sang Hạ Uyển Ương, “Vợ, lại đây!