Chuyến xe sẽ mất ba ngày ba đêm. Lên xe, Trương Thời Dã đặt vali đầu giường, Hạ Uyển Ương lấy ra hai chiếc chăn đơn màu hồng và xanh, dọn giường. Toa tàu chỉ có mình họ nên cô thoải mái trải chăn đệm. Cởi áo khoác ngoài, Hạ Uyển Ương mặc áo lót trắng ôm sát, tôn lên đường cong cơ thể thanh mảnh, kết hợp với chiếc quần ống đứng màu be, vừa tinh tế vừa gọn gàng, làm nổi bật đôi chân dài thẳng tắp. Cô mang đôi bốt da bò tạo cảm giác vững chãi và thời trang, hài hòa với bộ trang phục. Để chuẩn bị ngủ, cô không buộc tóc mà để xõa tự nhiên trên lưng, mái tóc đen bóng mềm mại khẽ chạm vào làn da trắng, tăng thêm phần quyến rũ. Cả không gian như lan tỏa hương thơm ngọt ngào của cô. Trương Thời Dã nhìn đến choáng váng, cảm giác như bước trên mây, không cưỡng được ôm eo cô từ phía sau, tay anh luồn dưới áo cô, vừa hôn cổ vừa mạnh mẽ siết lấy cô. Hạ Uyển Ương hoảng hốt kêu lên, “Chồng ơi, đây là bên ngoài mà, anh làm gì vậy?” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương