Tối đó, Trương Thời Dã ôm Hạ Uyển Ương nằm trên giường, ngập ngừng nói, “Vợ ơi, thu hoạch mùa thu xong rồi, anh muốn đi xa một chuyến. Giờ mình có chút tiền, nhưng vài năm nữa số này không là gì. Anh muốn vào miền Nam buôn bán, kiếm thêm ít vốn, sau này thi đại học xong, dù là mua nhà hay mở xưởng cũng sẽ chắc chắn hơn, đúng không?”
Hạ Uyển Ương ngạc nhiên ngẩng đầu, “Không làm ăn ở chợ đen nữa à?”
Trương Thời Dã cười, “Kiếp trước anh lăn lộn trong chợ đen, nước ở đó sâu lắm, chợ đen nào cũng có ô dù. Nếu mình ra mặt sẽ bị để ý, không ra mặt chỉ kiếm được ít tiền lẻ thôi!”
Hạ Uyển Ương trở mình, tìm tư thế thoải mái tựa vào ngực anh, “Chồng ơi, anh không thể lấy thành tựu của kiếp trước để áp đặt cho mình hiện giờ được. Thời đại khác nhau, giờ ai cũng sống giản dị, ăn no mặc ấm là mong ước của đa số. Mình giờ không phải đang sống rất tốt sao? Dù có cả đời ở đây, em cũng sẵn lòng, chỉ cần được ở bên anh.”
Trương Thời Dã hôn nhẹ lên má cô, “Anh biết em sẵn lòng, nhưng anh muốn cho em một cuộc sống tốt hơn. Kiếp trước anh phấn đấu vì muốn đứng bên em mà không thấy xấu hổ. Đời này, dù em đã sớm gả cho anh, nhưng anh vẫn muốn kiếm thật nhiều tiền, để em được sống vô tư, vui vẻ như một công chúa.”