Nhà Chu Văn Duệ đàn vịt con trông ốm yếu, mệt mỏi. Diệp Tiểu Cẩn nhìn thấy cảnh đó, bật cười: “Anh nuôi vịt mà để chuồng ẩm ướt thế này. “Cái chậu nước to thế kia, tụi nó như sống trong vũng nước rồi còn gì. “Vịt con nhỏ vậy không được cho chơi nước đâu. Chu Văn Duệ gật đầu: “Vậy là do chúng bị lạnh phải không? Diệp Tiểu Cẩn kiểm tra chuồng vịt, gật đầu: “Ừ, chắc do nghịch nước nên cảm lạnh rồi. “Vịt con rất yếu, anh nhìn xem... “Chúng còn chưa mọc đủ lông để giữ ấm nữa. Cả hai cùng thay lớp rơm ẩm trong chuồng bằng rơm khô. Cô cũng thay chậu nước lớn bằng những ống tre nhỏ cho vịt uống nước. Cuối cùng, Diệp Tiểu Cẩn lấy thuốc từ nhà Lâm Trụ, trộn vào nước cho đàn vịt uống. “Xong rồi, sau này đừng để tụi nó nghịch nước nữa nhé. Chu Văn Duệ nghiêm túc nói: “Tiểu Cẩn, anh nhớ rồi. Sau này anh không cho vịt con bơi nữa đâu. Tại lúc đó thấy tụi nó chơi vui quá. Diệp Tiểu Cẩn lắc đầu: “Nhớ kỹ là được. “Nào, em đi đây. Cô còn nhiều việc phải làm, vội vã quay về vườn cây tiếp tục công việc. Buổi chiều, Diệp Chí Bình trở về sau chuyến đi thành phố bán dâu tây. Anh đã giao 10 cân dâu theo đơn đặt hàng và bán thêm 10 cân nữa, kiếm được 14 đồng. Khi Diệp Tiểu Cẩn về nhà, cô ngạc nhiên thấy hai người đàn ông lạ ngồi trong nhà. Một người trông khoảng 18 tuổi, cao và gầy, nhìn nhanh nhẹn. Người còn lại lớn hơn hai tuổi, vóc dáng khỏe mạnh, cơ bắp rõ ràng. “Tiểu Cẩn, lại đây nào. Diệp Thường An vẫy tay gọi cô. Anh là con trai thứ hai trong nhà, tính tình sôi nổi nhất. “Lâu thế này mới gặp lại anh, em quên mất bọn anh rồi phải không? “Nhìn xem, có nhận ra ai đây không? Diệp Quân, anh cả, bật cười: “Thường An, đừng trêu Tiểu Cẩn nữa. Con bé còn nhỏ, nhớ sao nổi? “Hơn nữa, Tiểu Cẩn dạo này mới khỏe lại, đừng làm con bé căng thẳng. Diệp Quân cao lớn nhưng tính cách dịu dàng, đầy trách nhiệm. Anh hỏi: “Tiểu Cẩn, dạo này em còn ho không? Diệp Tiểu Cẩn cười, trấn an: “Em khỏe rồi, không còn ốm nữa. Anh không phải lo đâu. Diệp Thường An cười lớn, nhấc bổng em gái lên và đặt cô bé lên đùi: “Tiểu Cẩn nhà mình giờ lanh lợi ghê! “Hồi trước nói chẳng ra câu, giống hệt ngốc nghếch. “Giờ còn biết trấn an anh em nữa chứ! Diệp Quân thấy cảnh này cũng an tâm phần nào. Là con cả, anh luôn lo lắng về tình hình gia đình. Nhà cửa khó khăn, Tiểu Cẩn hay đau yếu, mùa đông thì bệnh nặng. Cha lại bị chấn thương chân, gia đình vốn đã thiếu thốn càng thêm khó khăn. Trước khi về, anh rất lo. Nhưng không ngờ nhà cửa đâu vào đấy. Thùng gạo đầy, bình dầu cũng đầy, chăn trên giường ấm áp. Tình hình này khiến Diệp Quân ngạc nhiên. Lý Thúy Thúy từ bên ngoài bước vào, thấy hai con trai, vui mừng khôn xiết: “Quân, Thường An, hai con về rồi à? “Việc ngoài kia xong hết chưa? “Sao giờ mới về, ba con về lâu rồi đó. Diệp Thường An cười, ôm lấy Tiểu Cẩn: “Bọn con muốn làm thêm kiếm công điểm, đổi lương thực ăn. “Hồi trước nhà không còn gạo, bọn con còn định mang gạo về. Lý Thúy Thúy mỉm cười: “Giờ không chỉ có gạo trong thùng, kho còn đầy gạo và bột mì. “Nhà mình giờ không lo chuyện ăn uống nữa. Diệp Quân nhíu mày: “Nhưng ba chân yếu, không làm việc nặng được. “Nhà hết gạo vẫn phải lo lắng. “Giờ thêm hai miệng ăn, lại càng áp lực hơn. Lý Thúy Thúy cười nhẹ: “Ba con làm việc ở vườn cây. Còn Tiểu Cẩn bây giờ cũng kiếm được công điểm. “Con bé là đội trưởng của vườn cây đấy. Hai anh em nghe vậy, không khỏi kinh ngạc. Chuyện nhà không tệ như họ tưởng, mà việc Tiểu Cẩn làm đội trưởng lại càng khiến họ bất ngờ. Diệp Thường An kéo tay em gái, nhìn chằm chằm: “Tiểu Cẩn ngày xưa ít nói, giờ còn làm đội trưởng sao? “Thật khó tin! Diệp Quân cũng trố mắt: “Con bé thế này mà làm đội trưởng? Chưa từng nghe qua! “Tiểu Cẩn, em giỏi quá đấy. Diệp Tiểu Cẩn cười: “Chỉ là may mắn thôi mà. Diệp Thường An xoa đầu em gái: “May mắn gì chứ, em đúng là phúc tinh của nhà mình. Cô bé bị hai anh khen quá, đỏ mặt ngại ngùng. “Còn Tiểu Hoài đâu? Giờ này vẫn chưa về sao? “Thằng bé đi học rồi, tan học còn phải đi bộ từ trường ở xã về. “Ba mẹ cũng bàn bạc rồi, nó còn nhỏ quá, cứ bắt làm việc nặng mãi thì không ổn. Diệp Thường An sững người: “Đi học cấp hai à? Nhà mình lấy đâu ra tiền cho nó đi học? “Hay là ông bà nội giúp đỡ? Anh cười nhẹ: “Thật ra đi học cũng tốt, Tiểu Hoài ngày nào cũng lén đọc sách sau lưng chúng ta, nhìn mà thương. “Anh thì không kiên nhẫn ngồi học được. “Nhưng nó thích học, có thể tiếp tục học là điều tốt. Diệp Quân cũng gật đầu đồng ý: “Tiểu Hoài còn nhỏ, lần trước theo anh làm ở kênh mương, thân thể chịu không nổi. Cả nhà tiếp tục trò chuyện về tình hình gần đây, từ chuyện nhà đến chuyện ở công trường. Hai anh em nghe mà không khỏi xúc động. Không ngờ trong khoảng thời gian ngắn, nhà lại trải qua nhiều biến cố như vậy, ai cũng phải vất vả. Diệp Quân nhíu mày, thở dài: “Ba vẫn chưa về sao? Chân ba dạo này thế nào rồi? “Để con ra đầu làng đón ba. Diệp Tiểu Cẩn vội nói: “Không sao đâu, anh cả. Ba ngồi xe bò về mà. “Dạo này ba đi lại vững lắm, không còn đau chân nữa. “Anh cứ yên tâm đi. Đang nói chuyện thì bên ngoài vang lên tiếng người. Diệp Chí Bình và Diệp Hoài đã về đến nhà. Diệp Chí Bình chống gậy, bước đi vững vàng, còn Diệp Hoài xách theo một giỏ đồ. “Đúng là may mắn thật, trên đường về ba gặp Tiểu Hoài, thế là hai bố con về chung. Diệp Chí Bình vừa nói vừa bước vào nhà, nhìn thấy hai con trai lớn, anh vui mừng khôn xiết. Anh lấy từ trong giỏ ra hai cân thịt: “Hôm nay gặp người bán thịt, còn sót lại ít, thấy giá rẻ nên mua luôn. “Thúy Thúy, mau nấu món thịt cho lũ trẻ, hôm nay chúng nó được bữa ngon rồi. Lý Thúy Thúy cầm lấy thịt, cười: “Đều nhờ phúc của Tiểu Cẩn đấy. “Số tiền này là từ việc bán dâu tây của Tiểu Cẩn mà có. Hai anh em nghe vậy càng thêm xấu hổ. Đã lớn thế này mà không bằng em gái nhỏ tuổi đã giúp đỡ gia đình. Nhìn biểu cảm của các anh, Diệp Tiểu Cẩn không nhịn được cười, liền chạy ra ngoài hái dâu tây cho họ ăn. Diệp Hoài nhìn các anh, cười chào: “Anh cả, anh hai, hai anh về rồi. Diệp Thường An vỗ vai Diệp Hoài: “Tiểu Hoài, cố gắng học hành nhé, học giỏi mới có tương lai. “Sau này thi đậu trung cấp, không chỉ được học miễn phí mà còn được phân công việc làm. “Nghe nói học xong còn được cấp hộ khẩu thành phố nữa. Diệp Hoài ngại ngùng cười: “Anh hai, nhưng điểm của em còn hơi kém. Diệp Thường An cười lớn: “Không sao, từ từ cải thiện. “Chỉ cần chuyên tâm học hành, chắc chắn sẽ đạt kết quả tốt. “Nhà mình đâu thua kém gì họ hàng bên bác cả, em phải giúp nhà mình nở mày nở mặt chứ! Diệp Hoài xúc động gật đầu: “Vâng, anh yên tâm.